Posts

Showing posts from January, 2018

Việt Nam! Tự hào Việt Nam!

Image
Thú thật là chưa bao giờ tôi để cảm xúc bản thân lấn chiếm nhiều như thế này trong viết lách, nhưng có sao đâu khi mà niềm vui, sự sung sướng vẫn còn tràn ngập trong tim từ tận đêm qua tới giờ! Đã lâu lắm rồi, tôi mới được sống trong một trận đấu tuyệt vời tới vậy, và càng tuyệt vời hơn khi đó là Việt Nam, đó là những chàng trai cùng chung dòng máu, cùng chung hơi thở và cùng chung niềm tự hào! Đối với hầu hết người hâm mộ bóng đá, những người luôn dõi theo từng bước chân các cầu thủ mà không một lần từ bỏ dù thất vọng đến đâu, tối Thường Thục vừa qua là một điều không thể nào ngờ, một điều kì diệu, câu chuyện cổ tích, à không, thần thoại giữa thế kỉ XXI.  Chỉ vừa mới đây thôi, cách chưa đầy 5 tháng trời, khó một người Việt Nam nào quên được, các cầu thủ U23 hiện tại và U22 thời điểm đó đã khiến cho dân tộc thất vọng đến thế nào. Chúng ta đến Malaysia với kỳ vọng, rất nhiều kỳ vọng với một lứa cầu thủ xuất sắc, người thì đang ở Hàn Quốc, người thì từ Nhật Bản quay về,

Nhớ...

Image
"Gió thoáng qua đời lại lặng Mây trôi đi lòng lại xanh Người bước qua lòng xanh màu xao xuyến Người rời đi đời nặng nỗi nhớ thương..." Nhớ thương, nhớ, một nỗi niềm da diết tới kì lạ của cuộc đời. Nỗi nhớ là cô đơn, nhớ là buồn tủi. Khi nhớ, người ta buồn và khi buồn người ta lại bắt đầu tìm kiếm những kí ức xa xa. Xa, có thể như là tít tắp chân trời; xa, cũng có thể cũng chỉ cách đây một khoảnh khắc nhớ thương. Xa, chỉ đơn giản là đủ khoảng cách khiến ta chẳng thể chạm tới. Đó là lời của một người mà tôi từng nghe, cũng trong cái khoảng giá lạnh cuối đông này. Và trong khi từng đợt gió bấc cuối cùng đang cố gắng ướp đông cuộc sống của con người trong chăn ấm, áo bông hay những gì đại loại thế, tôi có vẻ như bắt đầu hiểu rõ từng từ trong câu nói ấy. Rõ tới đau lòng... Có một câu hỏi ngàn đời mà con người từng đặt ra mà những bộ não vĩ đại nhất cũng không thể trả lời chính xác. Còn tôi, cũng lang thang tới thơ thẩn trên con đường dài đằng đẵng mà dường như ch

2017 của những cuộc chia li...

Image
Ngày trôi năm tháng cũng trôi Thương nhau ta lại bồi hồi nhớ mong Nhớ thế hệ đã cuối dòng Nhớ ngày đen đỏ cuồng phong tung hoành Nhớ đêm nước Đức áo xanh Nhớ khuya đất Thổ mong manh tâm hồn Nhớ chàng nghệ sĩ hoàng hôn Ung dung thư thả cầu môn đá vào Chuyền đi trái bóng cực cao Vòng cung kia vẽ kẻ nào ngờ không? Hoa hồng nở giữa bê tông Berlin năm ấy thành công cúp vàng Kiến trúc sư chốn Milan Mái đầu lãng tử mơ màng Andrea Đỏ đen còn nét si mê Đôi chân quyến rũ thuộc về phương xa Còn ai nữa chính Kaka Thiên thần không cánh nhưng mà bay cao Một soái ca, một siêu sao Chất riêng nơi đấy ngày nào có phai? Vút chạy thần tốc miệt mài Kết thúc tuyệt đẹp nào ai sánh bằng? Roma khi ấy thật căng Với chàng Hoàng tử băng băng chốn này Ghi bàn, kiến tạo đều hay Bã trầu trung thủy chẳng thay một lần Thủ đô yêu mãi đôi chân Chiến binh La Mã không cần vinh hoa Chia tay lệ mắt