ÁNH TRĂNG MỜ ẢO: Thòng lọng yêu


--oOo--

Nắng lên dở trên bầu trời, một ngày u ám và ngột ngạt tới khó chịu khiến con người ta cảm thấy nôn nao. Tôi rảo bước nhanh trên con đường dài quen thuộc, mấy món ăn Nhật đang đè nặng tâm trí tôi, nói thật thì chúng khá là tệ. Mù tạt khó ăn hơn so với ý định của tôi, hoá ra tôi không hợp với đồ ăn Nhật lắm. Trong khi những suy nghĩ ấy thoáng trong đầu thì “vạch đích” của tôi đã xuất hiện. Ngôi nhà của người bạn nằm ngay trước mắt, cửa xếp đỏ, khá cũ. Tôi ấn chuông và chờ đợi. Thực ra, tôi cùng không chắc cậu ta có thực là bạn tôi hay không? Cậu ta khá là lạnh lùng và xa lạ, mặc dù chính xác là khá tốt tính, song cực kì ít khi cậu ta thể hiện cảm xúc của bản thân mình.

Cửa mở ra, cậu ta xuất hiện với một câu nói mở màn hệt như một gã “cool-boy” nào đó trong tiểu thuyết:

-Một ngày khó khăn phải không? Tôi đoán mù tạt hơi cay quá nhỉ! – Cái giọng điệu đầy tự tin đó nhiều khi khiến ta bực mình, nhất là trong một ngày không đẹp trời như thế này.

-Ừ, phải rồi. - Tôi thở dài đầy chán nản.

Phải, cậu ta luôn như vậy. Cứ mỗi lần gặp nhau là cậu ta lại tuôn vào mặt tôi một cái kết luận đường hoàng chỉ sau chưa đầy hai giây quan sát. Vài ba lần đầu thì khiến tôi ngạc nhiên, nhưng càng về sau càng phát chán. Khả năng quan sát và suy luận đó đã đến độ bậc thầy. Cũng giống như Holmes vậy, từ một giọt nước cậu ta có thể suy ra cả một đại dương. Cậu ta đã tập làm điều đó từ khi lên mười, và tới giờ thì mọi ánh nhìn của cậu ta đều sắc bén như một lưỡi dao mổ vậy.

Tôi cùng cậu ta vào nhà, trên chiếc bàn dài trong căn phòng lớn mà có lẽ từng là phòng dạy học là la liệt những dụng cụ thí nghiệm hoá học. OK, các bạn nghĩ tôi đang miêu tả Holmes, nhưng gã này, một fan cuồng chính cống của ngài thám tử cố vấn lừng danh, cũng chẳng khác gì ông ấy cả. Thực tại của cậu ta, ngoại trừ cái giá sách to kia, hoàn toàn bừa bộn. Đôi khi, tôi nghĩ rất nực cười, việc bắt chước một thám tử lừng danh thì giúp được gì cho cậu ta chứ? “Mấy tay cảnh sát chẳng bao giờ tới cửa nhà cậu đâu!” Tôi từng nói thế với cậu ta vài lần nhưng không mấy khi cậu ta đáp lại tôi một cách nghiêm túc cả.

-Cậu mang nó cho tớ chứ? – Cậu ta tỏ vẻ tò mò và thích thú khi đưa ra câu hỏi đó.

-Hiển nhiên!

Tôi đưa cho cậu ta một viên đá vôi, cậu ta cầm nó lên tay ngắm nghía. Cậu ta luôn luôn ưu thích những thứ kì quặc như thế. Khi tôi kể với cậu ta về việc tôi tìm được một viên đá vôi có hình dáng khá kì lạ, cậu ta đã đòi xem nó bằng được. Vài giây sau, cậu ta lên tiếng:

-Hoàng, cậu không hỏi sao? – Mắt cậu ta vẫn dán vào viên đá, thậm trí còn lôi kính lúp ra soi.

Cậu ta không nói rõ, nhưng tôi thừa biết cậu ta đang nói đến điều gì. Thú thật tôi rất muốn nghe những suy luận của cậu ấy nhưng cứ nghĩ tới thái độ huênh hoang mỗi khi cậu ta trình bày luôn chọc tức bất kì ai.

-Thôi, khỏi đi. Tớ không để cậu ra oai lần này đâu. Tay áo tớ còn mùi cá, trong khi hơi thở tớ có mùi mù tạt, tớ biết.

-Nhưng đó đâu phải tất cả đúng không? Sáng nay cậu dẫm phải một vũng nước trước cửa nhà và bữa ăn gia đình rõ ràng là không ngon miệng.

Vâng, cậu ta lại bắt bài tôi, đó là lúc tôi nhận ra việc đôi có với gã tự nhận là thám tử này sẽ chẳng đi tới đâu.

-Hầy già. Vậy sao cậu biết? - Tôi mệt mỏi hỏi lại một câu mà tôi đã hỏi gần như mọi ngày suốt năm năm qua.

-Gotcha!! - Cậu ta reo lên phấn khích khi lại được trổ tài - Đôi giày của cậu, nó là một đôi giày cũ, bữa ăn cuối tuần là một ngày quan trọng với đại gia đình cậu, thường cậu sẽ không đi đôi giày như vậy. Câu hỏi đặt ra là đôi giày mới đã gặp phải chuyện gì? Đêm qua trời có mưa khá lớn, nên có lẽ nó đã bị ướt.

-Nhưng mà không nhất thiết phải dẫm trúng vũng nước, có thể tớ đã để quên nó ngoài trời đêm qua.

-Không thể nào. Ống quần cậu khá bẩn nên chắc chắn cậu đã dẫm phải vũng nước. Thế mà, đôi giày này lại không hề bẩn, điều đó có nghĩa là khi vừa ra khỏi nhà, cậu dẫm vào vũng nước trước cửa, khiến cho đôi giày mới bị ướt, thế nên cậu đã phải thay giày. Và hiển nhiên, sau khi đã “dính đòn” ngay sáng sớm, cậu đã tương đối cẩn thận nên không hề để nó lặp lại trong phần còn lại của ngày do đó đôi giày này vẫn sạch.

-Vậy còn chuyện bữa ăn?

-Thôi nào? Cậu khá phàm ăn mà, tay áo của cậu có dính khá nhiều thứ hỗn hợp khác nhau. Có nghĩa là cậu đã ăn khá nhiều món và không tập trung cụ thể vào thứ gì. Điều đó cũng có thể thấy dễ dàng ở móng tay cậu. Miệng cậu còn mùi mù tạt khá nặng, nhưng lại không có vẻ gì là đã no. Hẳn là cậu đã không cảm thấy ngon miệng, thay vào đó đã ăn mỗi thứ một ít để kéo dài bữa ăn.

-Ôi trời, bao giờ tôi mới có thể thoát khỏi cậu? – Tôi tỏ ra ngán ngẩm.

-Oh, come on! Những thứ như vậy luôn hiện ra trước mắt ta mà! Đáng ngạc nhiên là không ai để ý? Thay vào đó họ toàn hỏi xã giao kiểu “Cậu ăn chưa?” hay “Ngài ngon miệng chứ?”... Điều đó thật Boring! - Cậu ta vênh lên.

-Ít nhất là họ còn có gì đó để hỏi. - Tôi gắt lên.

-BORINGGGG!

Thật lòng, tôi cực kì khâm phục những suy luận của cậu ấy, thế nhưng việc nghe cậu ta ba hoa về nó thực sự phát chán.

-Cậu biết rằng chúng sẽ không có ích gì mà phải không? Những “năng khiếu” của cậu? – Tôi nhanh chóng tìm cách đổi chủ đề.

-Một ngày nào đó cậu sẽ thấy thôi. Nếu trên đời này có Holmes thì sớm hay muộn, Moriaty cũng xuất hiện thôi!

-Ừ thì, có thể, cũng có thể không...

-Tớ cam đoan đó là điều chắc chắn!

Cậu ta vừa nói tay mân mê viên đá vôi, ánh nhìn xa xăm thích trí vô cùng. Phải, thực ra cậu ta đúng một vài phần. Sức mạnh thường được sinh ra để đối đầu sức mạnh. Ngoài kia trời bắt đầu u ám hơn, những đám mây nặng dần, dường như đang bí hiểm gợi ý một thế giới điên rồ sắp mở ra. Thế giới của cậu ta, một thế giới khiến Trần Trung Dũng không cảm thấy nhàm chán!

--oOo--

Trời nắng rực rỡ, gió khá nhẹ nhưng vẫn tương đối lạnh. Có thể nói thời tiết Hải Phòng thời gian gần đây khá kì lạ. Ngôi trường Trung học của chúng tôi thật sự không có điều gì đặc biệt. Một ngày như mọi ngày, tôi ngồi đó, quan sát cả thế giới rồi thi thoảng lại cười khẩy một mình. Tất cả hiện lên như một bức tranh trong đầu tôi, một bức tranh hoàn mĩ khi chắp nối tất cả các chi tiết với nhau. Không một thứ gì từ nhỏ nhất tới lớn nhất là vô nghĩa. Từ một vệt bùn cho tới một vết mực nguệch ngoạc nào đó đều cho ta thấy một phần con người của một ai đó, có thể là chủ nhân của nó, có thể là người tạo nên nó. Soi xét từng chút một, những thứ tầm thường đó sẽ mang ta tới những điều to lớn hơn mà bạn có thể tưởng tượng. Nhưng đó chỉ là một phần của vấn đề. Bằng chứng chỉ là hành trang, lý luận mới là con đường tìm tới sự thật. Bạn không thể hoàn thành một buổi cắm trại mĩ mãn nếu quên mang theo lều, nhưng nếu chỉ có chiếc lều, bạn cũng không thể nào làm được điều đó, bạn phải lên đường, tìm một địa điểm thích hợp, dựng khung, đóng chốt, … Suy luận cũng như vậy.

Ví dụ như cô bạn kia của tôi, cô ấy có đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ, tuy hầu hết học sinh ở giai đoạn này đều như vậy, nhưng rõ ràng, học tập không phải lý do duy nhất. Cô ấy có đôi bàn tay nhợt nhạt, minh chứng cho phải làm việc thủ công thường xuyên. Tay áo cô ấy ẩm, nhưng lại khá bóng, đó không phải là nước, đó là mỡ. Vậy là cô gái thường xuyên phải dậy sớm, làm việc thủ công, một công việc với ẩm ướt với mỡ và khả năng cao là thịt nữa. Chỉ có một nghề như thế ở đất nước này, nghề gói giò. Ắt hẳn cô ấy là con trong một gia đình có nghề. Những chi tiết quý giá này hiện lên rõ hơn vào mùa lạnh vì độ ẩm thấp và người ta phải mặc áo dài tay. Đó là một điều may mắn khi “bằng chứng” không bị yếu tố khách quan xóa bỏ.

Đang mải mê, tôi không để ý Hoàng đang tiến đến gần, cậu ta đặt tay lên vai tôi, tỏ vẻ tò mò :

-Có chuyện gì thú vị sao ?

Tôi luôn biết rõ cậu ta ưa thích những suy luận của tôi dù cậu ta thường tỏ ra không phải thế. Đầu óc cậu ta không quá tệ, có khả năng tư duy tốt, nhưng cậu ta không có đôi mắt tinh tường để tìm ra được những chi tiết quan trọng.

-Không, chẳng có gì ? Thế giới luôn boring khi ta biết được mọi thứ. – Tôi thở dài.

-Cậu không thể đòi hỏi những điều bí ẩn xuất hiện xung quanh chúng ta hàng ngày được. Điều đó hiển nhiên là vô lý.

-Phải, nhưng những điều hiển nhiên thì luôn tẻ nhạt. – Tôi liếc qua Hoàng một chút rồi nói tiếp. - Mà có vẻ như đêm qua cậu đã về khá khuya đó. Vẫn có thì giờ hẹn hò sao ?

-Tớ có vẻ buồn ngủ à ? – Cậu ta lại ngạc nhiên như mọi lần, nhưng hiện giờ trông cậu ta hệt như người vừa bị bắt quả tang.

-Không hề, cậu có một chiếc móc khóa mới mà hôm qua không vẫn không có, điều đó chứng tỏ cậu đã đi hẹn hò tối qua.

-Tớ có thể mua nó ở bất kì đâu ?!

-Ừ, nhưng đó là một chiếc móc khóa đôi, được bán đầy ở hội chợ. Theo tớ biết thì hội chợ đã được mở vài hôm nay. Nếu cậu tới đó một mình, cậu sẽ không chọn mua đồ đôi phải không, trừ khi có một ngày đặc biệt nào đó ? Theo tớ nhớ là tháng tư không có ngày nào quá đặc biệt cho các cặp đôi, cũng không phải sinh nhật cậu hay Giang, nên nếu cậu mua nó thì chắc chắn là do đã đi hẹn hò với cô ấy. Tớ cũng biết cậu về muộn nhờ đôi giày.

-Giày ? – Cậu ta nhấc chân lên ngắm nghía rồi nói – A…

-Đã gần tháng nay không có mưa cho tới mười rưỡi đêm qua, các vết bùn khá rõ, nhưng đã khô, nếu như cậu về sớm thì sẽ không có những dấu vết này. – Tôi đan tay vào nhau, cười nhẹ - Gotcha !

-Luôn là đôi giày phải không nhỉ ? – Hoàng có vẻ hơi thắc mắc.

-Đúng thế, nếu là đàn ông, điều đầu tiên tớ nhìn là đôi giày, còn phụ nữ sẽ là tay áo. Dấu vết để lại rõ nhất ở những điểm đó. Những nơi họ đi, những gì họ làm, hầu hết đều được lưu lại tại đó.

Trong khi cậu ta đang tìm cách thực hành bằng cách ngắm nghía xung quanh thì tôi lại tiếp tục bài diễn văn về cuộc đời tẻ nhạt mức độ cao này :

-Tớ thực sự mong muốn thứ gì đó để đầu óc hoạt động. Sự tẻ nhạt làm héo mòn tư duy và óc quan sát của tớ. Nếu không để bộ não hoạt động, tớ sẽ chết vì những điều boring này mất !

-Sao cậu không thử làm gì đó khác nhỉ ? Cậu không thể cứ mong đợi một vụ án mạng xảy ra được. – Hoàng tỏ vẻ phản đối tôi.

Thế nhưng ngay khi cậu ta vừa dứt lời, một tiếng hét to lanh lảnh vang lên từ khu nhà phía sau. Một tiếng thét của một phụ nữ ắt đang hoảng loạn cực độ. Nó to đến nỗi dù cách xa gần ba chục mét cũng rõ mồn một không khỏi khiến nhiều người nổi da gà. Những nơ ron thần kinh của tôi rung mạnh đầy phấn khích trước sự vụ hiếm có này. Trong vô thức, tôi vụt ra khỏi lớp học, chạy một mạch tới nơi phát ra âm thanh, lòng đầy chắc chắn, thứ tôi mong ngóng bấy lâu cuối cùng cũng tới rồi !

--oOo--

Ngay khi Dũng chạy đi, tôi hùng hục đuổi theo phía sau cậu ta, có vẻ như cậu ta đã biết chuyện gì, nụ cười tinh quái ẩn hiện lên trên nét mặt của gã thám tử trẻ tuổi nghiệp dư kia. Tốc độ của cậu ta đáng kinh ngạc tới mức bỏ cách xa tôi hai, ba mét. Ngay khi đuổi kịp, tôi thấy cậu ta đang đứng chôn chân, xung quanh có vài ba học sinh kèm theo cả một giáo viên quen mặt, ai trong số họ đều không che nổi nét kinh hoàng trên khuôn mặt. Dũng tròn mắt, không hề quay mặt lại, cậu ta nói với tôi:

-Hoàng à, đôi khi chúng ta phải xem xét tài tiên tri của cậu thôi!

Tôi nhìn vào, một cô gái mang đồng phục học sinh đang treo lơ lửng giữa căn phòng, cổ cô bé nằm trong một cái thòng lọng, nối lên một thanh sà bằng thép cứng trên trần. Mắt cô gái trợn lên, mặt đỏ vì xung huyết và ngạt thở. Chân tay cô đều mềm nhũn, đung đưa do trọng lực không cố định. Chứng kiến cảnh đó, tôi không khỏi lạnh gáy, thoáng kinh hãi lướt qua tâm trí tôi.

-Trời ơi…

Thầy Phong, người giáo viên tôi vừa nhắc tới cất tiếng, giọng run rẩy, toan bước vào phòng cứu người thì bỗng nhiên Dũng hét to:

-Đừng làm việc thừa thãi, cô ấy chết rồi. Tất cả đứng im, không được phá hỏng hiện trường, đây là một vụ án mạng!

Tất cả đều hoảng hốt, đưa mắt nhìn nhau, người kéo đến mỗi lúc một nhiều hơn. Dũng từ từ tiến vào trong khi chắc chắn không có ai làm điều tương tự. Cậu ấy quay qua thầy giáo, giọng yêu cầu:

-Phiền thầy gọi cảnh sát đi, đây là một vụ giết người và cần tiến hành điều tra.

-Dũng à, thầy biết em nghiện trinh thám nhưng chuyện này rõ ràng là treo cổ, mà treo cổ thường là… - Vị giáo viên trẻ toát mồ hôi, thì thào, vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

-Không thể là tự sát được!

-Tại sao chứ? – Một ai đó trong đám đông lên tiếng.

Chàng thám tử trẻ mắt không ngừng soi xét xung quanh, dõng dạc:

-Thôi nào, điều đó đã hiện ra trước mắt rồi còn gì. Mọi người nhìn chồng sách vở bị đạp đổ chứ, nó gồm 12 quyển tất cả, chồng lên cao khoảng hai mươi centimét, chỉ vừa tới đôi chân đang duỗi thẳng kia của nạn nhân, trong khi sợi dây treo phải dài gần một mét rưỡi. Trong khi đó, phần còn lại của căn phòng không có một chiếc thang nào. Và sợi dây, nó được thắt nút rất cẩn thận vào thanh thép, điều đó chỉ có thể giải thích khi có kẻ nào đó đã leo lên tận nơi để buộc nó.

-Thế thì? – Tôi cũng mấp máy đôi chút, giọng tôi cũng lạc đi trước cảnh tượng hãi hùng.

-Thì có nghĩa là ai đó đã mang nó đi, một người tự tử chắc chắn sẽ không rảnh rỗi tới độ cất nó đi đâu phải không? Có một người thứ hai đã ở đây, buộc sợi dây, treo nạn nhân lên, cất chiếc thang và rời đi.

Vừa nghe tới đây, thầy Phong lập tức rút điện thoại ra để gọi cho cảnh sát. Trong lúc đó, bạn tôi đã bắt đầu cái công việc lâu nay cậu ta luôn muốn làm – điều tra. Cậu ta đi vòng quanh, lót một cái khăn vào tay, lôi trong túi ra một cái gì đó tôi không rõ, xem xét cẩn thận từng ngóc ngách. Có lúc còn cúi sát sàn nhà nhìn thật kĩ. Cậu mò tới chiếc ba lô rỗng ở góc phòng, tìm kiếm một thứ gì đó rồi lắc đầu, nhưng gương mặt thì lại ánh lên một sự chắc chắn. Rồi lại đứng lên, đi vòng quanh cái xác, lật từng mảnh vải lên, thậm chí tôi đã thấy cậu ta lấy thứ gì đó trong túi quần nạn nhân, rồi vòng ra bên ngoài. Cậu ta gọi lớn:

-Ai ở đây học cùng lớp với cô gái này?

Không ai trả lời, phần vì sợ hãi, phần lại lo lắng sẽ bị tình nghi. Cậu ta tỏ vẻ bực tức khi phải nói tới lần thứ hai, một cô bé dơ tay lên, cánh tay trắng trẻo hơi run run. Cậu đến bên cô bé, vỗ vai, trông như đang an ủi, rồi hỏi han gì đó rồi tay đưa ra trước ngực. Tôi không thể thấy được cậu ấy đang làm gì vì đã bị khuất tầm nhìn. Bỗng ngay khi đó, tôi cam đoan là cậu ta đã mỉm cười, miệng lẩm bẩm câu nói quen thuộc: “Gotcha!”

--oOo--

Sự vụ xảy ra bất ngờ hơn mong muốn, mặc dù tôi vẫn luôn trông đợi một điều như thế này, chứng kiến một cái chết thực sự vẫn rợn tóc gáy hơn rất nhiều. Thế nhưng có điều may mắn, căn phòng này đã khá lâu không sử dụng, bụi bám đầy và chính vì thế, mọi sự thay đổi đều hiện lên rõ mồn một như một chấm đen to giữa tờ giấy trắng tinh. Đáng buồn thay khi cơ hội hiếm hoi này lại chỉ mang tới một bí ẩn chẳng đáng suy nghĩ tới một giờ. Ánh sáng của sự thật lần này, cũng như mặt trời đang soi rọi rực rỡ giữa bầu trời kia, không một đám mây đen quái ác nào có thể che lấp. Kẻ phạm tội đã phạm những sai lầm quá lớn, không khác gì đôi cánh tan chảy của Icarus dưới sức nóng chói lọi của công lý đích thực.

Cảnh sát phải mất vài phút mới tới nơi, thật đáng buồn cười là họ đang nháo nhào thực hiện công việc với hàng đống những dụng cụ lộn xộn mà vẫn chẳng chạm tới vấn đề cốt lõi nhất. Trong khi đó, chỉ với một chiếc kính lúp bỏ túi, sự thật đã hiện lên trước mắt tôi rõ như ban ngày. Trong lúc tôi đang quan sát, một vị thanh tra mặc thường phục, tiến lại gần đám người đang tỏ vẻ lo âu. Vị này rất rõ ràng, là người phụ trách vụ án này, chú ta cao ráo, điển trai, có vẻ chỉ mới gần bốn mươi, sở hữu đôi mắt tinh anh và thông minh. Bằng giọng nói nghiêm nghị, vị thanh tra cất lời:

-Thật may mắn vì các vị đã gọi cho chúng tôi sớm, chính thế mà hiện trường không bị xáo trộn nhiều.

Thầy hiệu trưởng chỉ vừa mới tới, chưa hiểu hết sự tình, chỉ biết bắt tay lấy lịch sự. Thầy Phong thấy vậy đáp lời hộ:

-Người gọi đúng là tôi nhưng một học sinh của tôi là người đã phát hiện ra đây không phải tự sát và yêu cầu tôi gọi cho các anh.

-Ồ, thật vậy sao? – Vị thanh tra hơi chút ngạc nhiên.

-Vâng, cậu nhóc đã để ý tới cái thang…

-Tôi có thể gặp cậu nhóc được chứ? – Người cảnh sát ngắt lời.

Thầy Phong chỉ về phía tôi, với ánh mắt đầy tự hào. Tôi thấy vị cảnh sát tiến lại gần, giọng khen ngợi:

-Rất tuyệt đấy nhóc, cháu có thể trở thành một cảnh sát giỏi trong tương lai.

-Cháu không chắc chắn về điều đó. Nhưng sự thật là vụ án này quá rõ ràng.

-Phải đúng vậy, chúng ta cần vài chứng cứ pháp y, nhưng tự sát là khả năng đã bị loại bỏ. – Người cảnh sát quay người lại, nhìn về phía cái xác.

-Và tên hung thủ…

-Hung thủ? – Người thanh tra giật mình quay lại.

Tôi cũng hơi bất ngờ, có vẻ tôi thực sự đã đúng, vị cảnh sát đáng kính của chúng ta vẫn chưa nhìn ra điểm quan trọng. Ngay khi phát hiện ra điều đó, tôi hoảng hốt nói:

-Không thể thế được, nếu vậy thì những dấu chân… - Tôi nhăn nhó nhìn xuống sàn nhà, chứng kiến những dấu vết cực kì quan trọng đang bị dẫm đạp không thương tiếc bởi đội ngũ cảnh sát và pháp y.

-Những dấu chân…

-Các chú đã chụp lại những dấu chân chưa? – Tôi sốt ruột hơn nữa.

-Chúng thì sao?... – Vừa dứt lời, vị thanh tra chợt đứng hình, thoáng hiểu ra vấn đề, bèn nói lớn. – Tất cả đứng im!

Đội ngũ cảnh sát và pháp y lập tức dừng công việc lại, vị thanh tra lại ra lệnh:

-Mọi người chụp lại hết ảnh sàn nhà cho tôi! Trong số đó có dấu chân của tên hung thủ.

Khi cảnh sát đã đi đúng hướng, tôi thở phào, lúc đó mới có thể tiếp tục câu chuyện của mình:

-Nếu chú đối chiếu kĩ sẽ phát hiện ra có năm dấu chân không phải của các chú, một của nạn nhân và một của cháu.

-Sao cơ? – Vị thanh tra lại tỏ ra khá ngạc nhiên.

-Cháu có bằng chứng ngoại phạm, cả buổi chiều nay đã ở trong lớp và cũng không quen biết cô bé này. Nên chú cứ yên tâm, cháu chỉ tò mò đôi chút.

-Nhưng kể cả thế cháu cũng không nên phá hỏng hiện trường như vậy.

-Các chú còn không thèm để ý tới những dấu vết đó! – Giọng tôi khá bực bội.

-À thì … - Nhận thấy bản thân đã sai lầm, vị thanh tra hạ giọng.

-Ba dấu chân còn lại, bao gồm có một cô gái và hai người con trai. Họ đều đến đây để gặp nạn nhân, cháu có thể nhận ra vì một số vết chân đó nằm đè lên dấu giày của nạn nhân.

-Những dấu vết đó có thể có từ lúc khác không?

-Cháu không cho là như thế, dãy nhà này đã lâu không được sử dụng, bụi bám rất nhiều, trong khi những dấu chân để lại đều rất rõ nét. Dấu chân của nạn nhân rất rõ ràng vì chúng ta đã có đôi giày của cô bé rồi, trong khi đó, ba dấu vết còn lại, một của đôi dép quai dáng nữ, người đi cao tầm 1m65 có thể thấp hơn, trong khi đó hai dấu chân nam một người rất cao, có bàn chân to, còn người còn lại có tầm vóc cân đối, khoảng 1m75.

-Làm sao mà? – Người cảnh sát tỏ ra đầy hoài nghi sau kết luận của tôi.

-Chú sẽ chấp nhận những chi tiết đó khi chúng ta gặp được các nghi phạm.

-Vậy là chắc chắn một trong ba người đó đã giết nạn nhân và treo cái xác lên. – Giọng vẫn chưa hết nghi hoặc.

-Vâng. Nạn nhân khá nhỏ bé, hầu như ai cũng có thể cõng cô bé, đặt cổ vào thòng lọng nếu cố hết sức. – Tôi gật đầu chấp nhận ý kiến của vị thanh tra trẻ.

-Nếu thế, chúng ta cần biết những người xung quanh nạn nhân để tìm ra thủ phạm.

-Cô bé tên là Vũ Ngọc Huyền Anh, học lớp 10C3, cháu đã hỏi trước khi các chú đến.

Người cảnh sát khá vui mừng vì đã có được thông tin nhanh chóng:

-Chúng ta sẽ sớm có được nghi phạm thôi.

-Chúng ta đã có rồi.

-Hả? – Người thanh tra lại một lần nữa thốt lên kinh ngạc.

-Xin thứ lỗi vì cháu đã tự ý, nhưng có một chiếc điện thoại trong túi quần nạn nhân, cháu đã điều tra đôi chút, trong các tin nhắn, nạn nhân thực sự đã hẹn với ba người tới đây, một người con trai tên Trần Anh Tuấn, bạn cùng lớp, theo những chủ đề họ cùng bàn luận cho thấy, được hẹn riêng. Sau đó, hai người một nam, một nữ lần lượt là Vũ Nhật Minh và Nguyễn Ngọc Bích Vân được hẹn vào cùng một giờ. Trên sàn cũng thể hiện dấu giày có người cao ráo tới một mình trong khi hai dấu chân của hai người còn lại bước vào song song, còn bước ra, cháu không rõ lắm, có vẻ cả hai người bọn họ đều bước vào đây đến hai lần nhưng không cùng nhau ở lần thứ hai.

Một người cảnh sát khác sau khi được ra hiệu đã đưa cho vị thanh tra chiếc điện thoại. Thanh tra bật nó lên, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc vô cùng:

-Làm sao mà cháu biết được những điều đó?

-Cháu quan sát…

-Không, ý chú là những cái tên. Điện thoại nạn nhân được khóa mã bốn số.

-À. Cái đó thì, chúng ta bước vào trong được chứ? – Tôi vừa nói, vừa chỉ vào trong căn phòng. Vị cảnh sát gật đầu đồng ý.

Hai chú cháu cùng nhau bước vào, tôi len giữa các bác sĩ pháp y, tới thẳng chỗ cái xác rồi tôi cất giọng:

-Chú có thể thấy, cô bé này hơi ưa thích màu hồng quá mức. Dây buộc tóc hồng, áo bên trong đồng phục cũng hồng, lắc tay hồng, giày hồng đi kèm với tất hồng, ngay cả ốp điện thoại chú đang cầm cũng màu hồng. Những dấu hiệu này cho thấy một người cực kì tự tin và tự hào về bản thân. Thông thường một người như thế sẽ đặt mật khẩu bằng những gì liên quan tới chính họ. Ví dụ là ngày sinh cá nhân hay của người yêu. Cháu đã hỏi bạn học Huyền Anh về sinh nhật cô bé, và 12 tháng 2 là những gì chúng ta cần nhập.

Khuôn mặt vị thanh tra hiện rõ những nét thán phục tôi, mở khóa điện thoại, chú ta lập tức đọc nhanh những tin nhắn, rồi lệnh cho một nhân viên cảnh sát khác tìm kiếm ba người đã được tôi nhắc tới một cách nhanh chóng. Tấn bi kịch này đã sắp sửa hạ màn, kẻ độc ác sắp phải nhận báo ứng đến nơi rồi. Thật là kẻ dại dột khi thách thức trí tuệ tôi với một kế hoạch lỗ chỗ sai lầm.

--oOo--

Chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện của bạn tôi với người cảnh sát, tôi được đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, hóa ra bạn tôi thực sự là xuất chúng tới không thể tin nổi. Những người xung quanh, từ giáo viên tới học sinh cũng có cảm xúc tương tự. Vài phút sau, anh cảnh sát vừa nhận lệnh trở lại với ba người chuẩn xác từng chút với mô tả của Dũng. Thêm một lần nữa trên khuôn mặt vị thanh tra kia lộ rõ vẻ kinh ngạc vô cùng vì ngoại hình của ba nghi phạm.

Cuộc thẩm tra bắt đầu, vị thanh tra kia tiến lại gần ba người học sinh được đưa tới. Bạn tôi không làm điều tương tự, cậu ta đứng ra xa, tựa vào cột nhà với vẻ đầy tự tin. Dường như, cậu ấy đã chắc chắn về mọi chuyện khiến cho màn hỏi đáp trở nên quá thừa thãi đối với cậu ta. Miệng lẩm bẩm theo từng lời của những người tham gia cuộc đối thoại ở phía xa.

-Cháu là … Vũ Nhật Minh, học sinh lớp 12A4. Cháu với Huyền Anh đang hẹn hò, chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Làm sao cô ấy có thể …

-Cô bé đã bị giết và hung thủ là một trong ba người. – Vị thanh tra dõng dạc.

-Sao ạ?! – Ba người học trò đều hết lòng kinh ngạc.

-Cháu tưởng đây là tự sát… - Người bạn trai lại tiếp tục, giọng nghẹn ngào, nấc lên như đau khổ.

-Thật giả tạo, cảm xúc ấy thật khiến tôi phát ói! – Bất ngờ, Dũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.

Người bạn trai quay ra, ném những tia nhìn tức giận vào bạn tôi. Hắn hét lên:

-Tao không thể đau khổ khi bạn gái tao qua đời sao? Mày là ai mà!

-Nếu mày là một người bạn trai mẫu mực thì ok thôi, nhưng theo những gì tao biết thì rõ ràng mày là một tên đáng khinh, đang bắt cá hai tay. Lợi dụng tình cảm của một cô bé đáng thương và đang hẹn hò song song với một cô gái giàu có.

Giật nẩy lên vì lời buộc tội, cánh tay hắn rung lên vì bị đánh trúng điểm yếu.

-Làm sao mà? – Mặt hắn tái lại trước gương mặt lạnh lùng của bạn tôi.

-Dễ như bấc, việc phải hẹn mọi người tới một nơi biệt lập như thế này, chứng tỏ cô bé có vấn đề cần giải quyết, song người bên cạnh lại Huyền Anh lại không phải người bạn trai, nghĩa là cô bé không tin tưởng người bạn trai đó. Thêm nữa, mày lại được hẹn cùng một cô gái khác, vậy đó còn là chuyện gì nếu không phải là tình tay ba nữa? Rõ ràng cô gái muốn giải quyết mọi chuyện ngày hôm nay nhưng lại bị giết sau khi cuộc đối thoại kết thúc.

Nhật Minh cúi gằm mặt, không dám nói gì. Dũng tiến tới trước mặt gã bạn trai đó:

-Kể cả không phải tên giết người, mày vẫn là kẻ đáng kinh tởm, thật khó tin tao và mày học chung mái trường.

Người thanh tra nghe tới đây, ngay khi nghe thấy lời nói đó của bạn tôi, chú ta hơi ngập ngừng:

-Không phải kẻ giết người?

-Vâng, hắn không giết ai cả. Điều đáng buồn. Dấu chân hắn còn chẳng tới giữa phòng. Hắn còn chẳng dám đối mặt với cô bé đáng thương ấy. Thay vào đó hai cô gái đã nói chuyện. Phải không nhỉ?

Chàng thám tử trẻ quay sang cô gái, người mà tôi dễ dàng nhận ra, cũng là một học sinh lớp 12A4, cậu ta nhăn lại như cố nghĩ ngợi gì đó:

-Vân… Đúng chứ? Tôi thường không lưu những thứ không quan trọng vào đầu.

-A…Vâng. – Cô gái ấp úng trước ánh nhìn soi xét của Dũng.

-Chắc không phải nói mọi người cũng biết rồi. Cô là tình địch của nạn nhân.

-Đúng thế, nhưng tôi cũng rất tiếc về cái chết của cô ấy.

-Tiếc sao? Không hề. Thế giới này không những tẻ nhạt, nó còn tràn ngập sự gian trá! – Dũng quay đi, vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng tôi cảm nhận trong giọng nói cậu ta tràn ngập nỗi tức giận.

Trước những phán quyết tức khắc của cậu ta, cả căn phòng đều im bật, cô gái kia nhăn nhó, lùi lại một bước tìm kiếm một điểm tựa. Chàng thám tử quay lại:

-Hai người đã cãi nhau ở đây, những vết chân lộn xộn chứng minh đã có xô sát. – Dũng ngồi xuống ngay chân của xác chết - Dấu giày này là của cô, đúng chứ, ngay tại đây, cũng giống như lúc nãy, cô đã bước lùi lại, đã bối rối. Thật không giống một đàn chị, một người giàu có, người đang được người đàn ông ủng hộ, cô có mọi thứ. Tại sao cô lại không thể chiếm thế thượng phong trong cuộc xung đột này. Hẳn cô bé biết gì đó về cô, một bí mật! Và hiển nhiên cái chết của Huyền Anh đảm bảo bí mật sẽ được giữ kín, tôi nói sai chỗ nào không ?

Vân nắm chặt hai tay mồ hôi đổ xuống trán, nỗi lo âu chiếm lấy tâm trí cô ta, gánh nặng đó đang kéo cô ta xuống, tôi có cảm giác, nếu Dũng nói thêm bất kể điều gì, cô ta sẽ gục xuống tức khắc.

-Cụ thể đó là gì chứ? – Vị thanh tra thắc mắc.

-Chú sẽ biết sau khi giải tán đám đông, cô gái này không muốn nó được tiết lộ trước nhiều người như vậy đâu.

Cô gái mắt mở to nhìn Dũng. Phải, bí mật của cô ấy không hề được giữ kín, cậu ta đã biết ! Sau đó, cậu ta tới bên người con trai cuối cùng trong căn phòng, đặt tay lên vai cậu ta:

-Tôi biết cậu là gì. Một kẻ đơn phương. Một người bạn cùng lớp luôn lo lắng cho người con gái cậu không bao giờ với tới.

Tuấn quỳ sụp xuống sàn, miệng mấp máy :

-Tôi sẽ không bao giờ tin được chuyện này, …

Cậu ta nấc lên, cổ họng nghẹn chặt lại, ánh mắt cậu ta hiện rõ sự tuyệt vọng, cảm xúc đó khiến cho mỗi người xung quanh đều chợt nhận ra, đây không chỉ là một vụ án, đây là cái chết. Và nó tang tóc và đau khổ. Ánh mắt Dũng vẫn không biến sắc, quả thật cậu ta như kẻ lạc loài trong nhân loại. Một kẻ thách thức mọi xúc cảm của đám đông.

Bỗng nhiên, Nhật Minh túm lấy cổ áo của Tuấn, nhấc lên :

-Mày đừng giả vờ. Cô ấy đã hẹn mày hôm nay để từ chối mày. Chắc chắn mày đã giết cô ấy. Tao chắc…

Chưa kịp nói hết câu, gã trai hùng hổ kia bỗng cảm nhận một lực nén khổng lồ đè lên ngực hắn, như một cú đánh từ cây búa tạ. Hắn bật ngửa lại đằng sau, nằm lăn ra sàn. Lồng ngực hắn đau đến nỗi tưởng chừng không thể thở nổi trong vài giây. Tất cả đều bị bất ngờ, Tuấn không phải kẻ ra tay, thân hình mảnh khảnh đó nào đủ sức đẩy ngã kẻ lực lưỡng kia. Đó là Dũng, bằng một cú đấm trời giáng, tôi nhanh chóng nhớ ra, cậu ta có luyện võ, không theo bài bản, cậu ta phối hợp nhiều môn phái khác nhau. Cậu ta thường nói rằng, bài bản chẳng có ý nghĩa gì khi thực chiến cả.

Dũng không thèm để tâm kẻ đang giãy giụa trên sàn nhà. Cậu ta tiếp tục câu chuyện với Tuấn:

-Đúng là dấu hiệu vô tội của cậu không rõ ràng như hắn ta, nhưng yên tâm, hung thủ đã nằm trong lưới rồi.

Vị thanh tra lại chen ngang vào câu chuyện:

-Sao cơ? Cháu biết ai là hung thủ rồi?

-Vâng. Ngay từ khi cháu bước vào căn phòng, cháu đã biết hung thủ là ai.

-Cái gì? – Âm thanh vang lên từ mọi phía.

Mọi người đều ngạc nhiên hết sức, tròn mắt nhìn vào tay thám tử trẻ tuổi đang tràn đầy tự tin.

-Làm thế nào mà? – Vị thanh tra sốt sắng.

-Như ý những người ở đây, cháu muốn chú giải tán đám đông. Sau cùng đây chỉ là những học sinh, hãy đảm bảo họ ít bị đàm tiếu nhất có thể.

-Chắc chắn rồi. – Nói xong thanh tra tiến đến vị trí của thầy hiệu trưởng, yêu cầu mọi người rời đi.

Tôi hơi tiếc nuối khi không thể ở lại lắng nghe Dũng giải đáp cái điều bí ẩn nhất này song mệnh lệnh thì khó trái. Trước khi rời khỏi đó, điều cuối cùng tôi nhìn thấy là cậu ta đang đan mười ngón tay vào nhau, gương mặt chú tâm hệt như một gã thợ săn đang chờ đợi kết liễu con mồi bằng một phát súng duy nhất.

--oOo--

Trời đã gần tối, gia đình của người con gái xấu số đã tới. Khó khăn là việc họ ở bên kia thành phố khi biết chuyện và đã phải rất nỗ lực để tới đây ngay tức khắc. Xác cô bé đã được hạ xuống và người mẹ thì dù bị ngăn cản vẫn cố gắng ôm chầm lấy cô bé mà khóc. Tiếng khóc thương tâm lay động mọi tâm can của những người đứng đó trong căn phòng ấy. Gần mười lăm năm làm công việc cảnh sát này, tôi vẫn không tránh khỏi đau buồn trước cảnh tang thương đó. Một vụ án rõ ràng mà cũng rối rắm vô cùng. Tên sát nhân rất thông minh, hắn đã không để lại vân tay trên bất kì thứ gì trong căn phòng. Và mặc dù có nghi phạm, tôi vẫn khá bối rối. Nhưng còn kì lạ hơn hết là tôi đang nghe một lời giải từ một tên nhóc, một gã thám tử tập sự, chưa từng có một thành tích gì trong cái lĩnh vực quái đản này. Song có điều gì mách bảo tôi, tôi sẽ còn cộng tác với cậu nhóc này dài dài.

Cậu ta ngồi xuống bục giảng của căn phòng, tỳ cằm lên mười ngón tay đan chặt. Bắt đầu cất tiếng, giọng điệu chậm rãi hơn nhiều những suy luận trước đó :

-Chúng ta sẽ bắt đầu với động cơ, ba nghi phạm, một tên bội tình, một kẻ theo đuổi và một tình địch. Kẻ bội tình kia không phải hung thủ, như đã biết, hắn thậm chí còn không có lý do đáng kể nào để giết nạn nhân.

Tên nhóc to con ngạo mạn khoanh tay, dõng dạc :

-Điều đó là đương nhiên.

Tôi ghét thái độ của nó, nếu gặp ngoài đường tôi đã tẩn nó rồi. Khi cậu thám tử trẻ cho hắn một đòn, tôi đã khá thích thú.

-Và kẻ theo đuổi. Lý do bị từ chối quá nhỏ để cấu thành động cơ giết người. Tuổi học sinh, việc đó hết sức bình thường. Cậu ta cũng không có dấu hiệu không thể kiểm soát bản thân, chính gã bội tình đã giúp ta kiểm chứng điều đó.

Mọi người vẫn chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đổ dồn vào cô gái còn lại. Cô gái sợ hãi quỳ sụp xuống đất, môi mấp máy mấy lời vô nghĩa.

-Huyền Anh biết bí mật của cô, Vân. Tôi cũng biết. – Cậu thám tử nói với giọng đầy sẻ chia. - Cô đâu có giàu có, phải chứ ?

Tên ngạo mạn kia lập tức thay đổi thái độ, mắt tròn xoe nhìn cô gái, thét lên :

-Cái gì cơ !!!

-Ai đó tống thứ đáng kinh tởm kia khỏi phòng đi, làm ơn ! – Cậu thám tử gắt lên, sự bực bội khiến hai tay cậu ta siết chặt lại.

Nghe vậy, nó – tên nhóc ngạo mạn kia im bật, không dám lên tiếng thêm lần nào nữa.

-Chiếc nhẫn của cô, nhìn có vẻ sang trọng, song tôi tin là nó được sơn, không phải mạ, bằng chứng là có một vết xước nhỏ trên chiếc nhẫn, cũng tương tự với chiếc vòng cổ, một số mấu nối đã bị rỉ. Cô có phong thái kiểu cách đó, nhưng bàn tay đã thô ráp hơn nhiều những bạn cùng tuổi, minh chứng cho sự lao động vất vả. Nghĩa là cô không những không giàu, mà còn nghèo, và cô chỉ cố tỏ ra giàu có.

-Vâng đúng… Tôi, tôi đã bị khinh bỉ trong nhiều năm học trước đó. Khi lên cấp ba, tôi sợ cơn ác mộng đó sẽ tiếp tục… Nên tôi đã… - Cô bé nấc lên, nước mắt bắt đầu rơi.

-Và Huyền Anh đã dùng điều đó, đe dọa cô, cô sợ mất tất cả, sợ mất bạn bè, sợ mất người yêu, nên…

Tôi nghẹn lời khi nghe thấy những suy đoán đó. Thú thật, ít ai có thể để ý những điểm nhỏ nhặt đó. Rất ít người. Nếu không có cậu nhóc này ở đây hôm nay, tôi e rằng sẽ rất vất vả để tìm ra sự thật này. Tuy nhiên, khi nghe nó được trình bày lại, thì điều đó, lại trở nên đơn giản tới kì lạ.

-Cậu không có bằng chứng ! – Cô gái gắt lên trong tiếng nấc. – Dấu chân chẳng nói lên điều gì.

-Vậy còn chiếc thang. Chắc chắn nó chỉ ở trong trường này thôi. Tại sao cô lại cất nó đi, vì cô đã chạm vào nó trước khi đeo găng tay, và vì nó quá to, cô lo lắng không thể xóa hết dấu vân tay, cô buộc lòng phải cất nó đi. Với hy vọng mọi người sẽ thực sự tin đây là vụ tự sát, sẽ không điều tra gì hơn.

Cô gái sụp đổ, không nói thêm được gì. Chàng thám tử trẻ tiếp tục câu chuyện trong đầu cậu ta.

-Mà kể cả, cô đã may mắn xóa dấu vân tay đi được, còn một chứng cứ khác. Chú pháp y, nạn nhân không chết bởi dây thừng đúng chứ?

Tôi quay sang phía đội giám định, một nhân viên pháp y gật đầu rồi cất giọng

-Cô bé đã bị siết cổ bởi một sợi dây mảnh, vết hằn để lại rất rõ.

-Thật vậy sao? – Tôi hơi ngạc nhiên. – Sao cậu không nói cho tôi?

-Dạ, tôi rất xin lỗi. Tôi bị cuốn hút bởi suy luận của cậu nhóc này.

-Trời ạ! – Nhưng anh ta nói đúng, những suy luận này thực sự cuốn hút những người tò mò nhất, kể cả chúng tôi.

-Sợi dây không có ở quanh đây, hiển nhiên. – Cậu thám tử học sinh nói tiếp, giọng cậu ta đã lắng xuống nhiều hơn. - Tôi quan sát trên cổ Huyền Anh có một vết xước, chắc hẳn trên hung khí sẽ lưu lại vết máu, kèm theo cả dấu vân tay. Sao không có được khi mà cô đã nắm nó chặt tới như thế!

-Nó ở trong cặp cháu, các chú có thể kiểm tra! – Cô gái không còn khóc nữa, chỉ còn biết thở dài cam chịu. – Cháu chỉ muốn dọa em ấy, nhưng khi cháu kịp định thần lại, cô bé đã chết.

Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra, thứ được tìm thấy là chiếc đai lưng tạo dáng bằng vải lụa trắng. Một màu tinh khôi, khiến cho vết máu dính lên thật nổi bật. Mọi người trong căn phòng im ắng hoàn toàn. Chàng thám tử trẻ đứng lên, bước những bước từ tốn ra khỏi căn phòng, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm:

-Case closed!

Cô bé bị giải về đồn ngay lập tức, tôi ở lại làm việc với ban giám hiệu một lúc rồi ra về. Ra tới cổng trường, tôi phát hiện chàng thám tử trẻ đang đứng lặng ở đó, dưới ánh chiều tà. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm, có nét buồn bã, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh. Tôi gọi to:

-Này, nhóc!

Cậu ta quay lại, nhìn tôi rồi bước đến.

-Bích Vân, cô gái đó sẽ ra sao?

-Chú nghĩ sẽ được cải tạo.

-Cả tên bạn trai nữa, chú nên bắt cả hắn.

-Nó không có tội gì. Chính cháu đã khẳng định.

-Cháu nói nó không giết Huyền Anh, nhưng nó có thể bị bắt vì đồng lõa.

-Sao? – Tôi hơi ngạc nhiên vì có vẻ một chi tiết nào đó lại bị bỏ qua.

-Như cháu nói, đôi trai gái đã trở lại đó lần thứ hai. Là Bích Vân, cô ấy đi cất lấy chiếc thang rồi quay lại. Còn tên khốn kia, hiển nhiên hắn đã rời căn phòng trước khi Huyền Anh bị giết vậy hắn trở lại, hắn chắc chắn thấy cái xác, nhưng lại không thông báo. Tại sao? Vì hắn biết rõ ai là người ra tay, hắn muốn che đậy cho cô người yêu giàu có.

-Thật tuyệt vời! – Tôi reo lên.

-Chuyện gì ạ?

-Cách cháu quan sát, cách cháu suy luận, mọi thứ đều tuyệt vời.

-Vậy ạ? Thật vui khi chú thấy thế. – Giọng cậu ta vui hẳn lên.

-Chú vẫn chưa hỏi tên cháu. Cháu là?

-Trần Trung Dũng, có thể sẽ đi kèm hai chữ "thám tử" nữa, nếu một thanh tra cho phép.

-Hiển nhiên rồi, sau này bọn chú sẽ rất cần cháu giúp đấy.

-Rất hân hạnh, thanh tra Trần Đức Huy, cháu sẽ rất vui lòng được góp sức. – Dũng cúi đầu chào tôi rồi quay gót. – Giờ thì, cháu cần một bữa ăn ngon, tạm biệt chú.

-Ừ, tạm biệt. – Bất chợt tôi như phát hiện ra điều gì đó sai sai. – Khoan đã, sao cháu biết tên chú?

Dũng vẫn rảo bước, ánh sáng mờ dần theo bước chân của cậu nhóc đó. Một thiên tài tan biến vào màn đêm nhưng mặt trời trong lòng tôi thì lại rực rỡ hơn hết ngày thường, chưa bao giờ, tôi được tiếp xúc với một con người như vậy. Lần đầu, tôi cảm thấy, công lý vừa có được một người đồng minh đáng tin cậy hơn bao giờ hết. Một điều may mắn cho hết thẩy con người thiện lương trên đất nước này.

--oOo--

Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong vắt, gió thổi nhè nhẹ quyện theo vài hạt hoa sữa bay bay trong không khí. Tôi không thể liên lạc với Dũng suốt từ tối qua đến giờ. Chính thế mà những suy nghĩ cứ không ngừng đấu đá tôi. Con người thực sự là một sinh vật kì lạ, sự tò mò vắt kiệt tâm trí ta, bất kể đó có là điều bí hiểm gì. Sau một đêm khó ngủ, tôi chỉ thưởng thức một tách cà phê nóng để cho tỉnh táo rồi lập tức rời khỏi nhà. Ngày Chủ Nhật giữa thành phố nhộn nhịp này cũng vẫn sôi động như thường lệ, nhưng lòng tôi không còn chỗ cho vẻ đẹp cuộc sống hối hả ấy nữa. Tôi leo lên chiếc xe đạp điện, phóng nhanh qua những cung đường quen thuộc, nỗi khao khát mòn mỏi mong muốn lời giải đáp thỏa đáng thôi thúc tôi tìm tới nhà bạn mình ngay khi vừa thức giấc. Cậu ta đã dậy rồi, tôi biết điều đó, cậu ta thường thức đêm, nhưng sau mỗi lần đầu óc được làm việc tối đa, một giấc ngủ ngon sẽ kéo tới, đó là lí do tôi không liên lạc được đêm qua, nên tôi tin cậu ta đã dậy.

Ngay khi xe tôi đỗ trước cửa nhà Dũng, tôi nhận ra qua khe hẹp của cánh cửa xếp, cậu ta lại đang miệt mài với những thí nghiệm hóa học. Vì thế, tôi không ấn chuông nữa mà đẩy cửa ra luôn. Dũng không tỏ bất kì một thái độ nào khi cánh cửa mở, dường như cậu ta đã biết là tôi sẽ đến. Vẫn đầy chú tâm vào một ống nghiệm, cậu ta cất giọng nói điềm tĩnh:

-Tớ đang đợi cậu đây, nhìn này, kim loại tan dần trong axit, một thí nghiệm đơn giản mà nhìn đi nhìn lại vẫn thật quyến rũ!

Đỗ chiếc xe vào vị trí, tôi tiến về phía Dũng, ngồi xuống chiếc ghế cậu ta bao giờ cũng chỉ để nó làm cảnh chứ chẳng ngồi mấy khi, tha thiết hy vọng bạn tôi sẽ mang lại một lời giải đáp cho câu hỏi đã chạy lòng vòng trong đầu tôi từ chiều qua đến giờ:

-Vậy rốt cuộc hung thủ là ai thế?

-Hung thủ nào? – Cậu ta bỗng dưng lại tỏ ra đầy ngạc nhiên như thể không biết tôi đang hỏi gì rồi bỗng lại nhận ra. – À, vậy là cậu vẫn còn chưa biết gì sao?

-Đúng thế, sự vụ đó khiến tớ không thể ngủ ngon nổi.

-Thay vì đến đây, cậu có thể lên mạng đọc báo mà, tớ mới thấy một bài sáng này. – Rồi cậu ta bỏ ống nghiệm vào giá, cầm cái Iphone lên, vẻ như đang tìm kiếm rồi đột ngột dừng lại. – Đây rồi!

Cậu ta đưa nó cho tôi, đập vào mắt tôi là một tiêu đề to đùng của tờ báo “An ninh” - “Chàng thám tử học sinh phá tan vụ giết người ghen tuông máu lạnh”.

-Một tiêu đề ấn tượng.

-Nhưng việc sử dụng từ ngữ như thế khiến cho việc này thật to tát, đó chỉ là một vụ án cực kì đơn giản. Chính ý thích muốn cường điệu mọi thứ khiến con người ta trở nên khó khăn trong việc tìm ra sự thật.

-Tờ báo không đề cập cụ thể, chỉ nói qua về hung thủ và nạn nhân, không gì hơn. – Tôi đặt chiếc điện thoại xuống, vẻ thất vọng. – Có lẽ tớ phải nghe từ cậu thôi.

-Ừ, có lẽ, những nhà báo kia chẳng bao giờ chịu nói về những điều quan trọng, ngay cả động cơ cũng đã bị xuyên tạc làm cho giật gân.

-Tớ hoàn toàn đồng ý về điều đó.

Sau đó, tôi chăm chú lắng nghe Dũng tường thuật lại vụ án, từng nút thắt trong lòng được gỡ bỏ khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng. Nhưng nhiều chưa phải tất cả, tôi vẫn phải hỏi lại cậu ta một vài câu:

-Làm thế nào mà cậu miêu tả chính xác ngoại hình nghi phạm chỉ qua dấu chân thế?

-Ôi trời Hoàng ơi, điều đó là dựa vào những nỗ lực quan sát nhiều năm mà không thể có được ngày một ngày hai, tớ thừa nhận thế. Khoảng cách bước đi trung bình sẽ cho thấy chiều cao, sự thay đổi khoảng cách những bước chân nói lên tâm trạng của chủ nhân chúng. Những điều này sẽ dễ dàng nhận ra nếu ta có một vốn kinh nghiệm được tích lũy lâu dài.

-Thật vậy sao?

-Đó là ít, vì họ đều là học sinh và sống tại những khu vực ít đặc trưng, giày họ khá là sạch sẽ, nên đó là tất cả những gì tớ thu được. Nếu may mắn hơn, chúng ta thậm chí còn có thể có được nơi ở, những nơi đã đi qua, thói quen đặc biệt, hay còn cả một số vết thương đặc biệt nữa.

-Kì diệu thật! – Tôi bỗng thốt lên mà chẳng hề hay biết. – À, còn chuyện cuối cùng, sao cậu biết tên chú thanh tra. Chú ấy có gì đó đặc biệt hay…

-Ha ha ha, … - Dũng đột nhiên cười lớn vẻ mặt đầy thích trí. – Không, không. Tớ đã hỏi một người cảnh sát khác, thế thôi. Mọi người luôn cố làm phức tạp hóa vấn đề.

-Thật vậy à? – Tôi cũng phì cười, thực sự tôi không nghĩ đến việc một thiên tài như bạn tôi lại giải quyết một vấn đề theo cách bình thường như thế.

Sau một vài giây lắng đọng lại trong căn phòng ngổn ngang của bạn tôi, tôi lại bắt đầu suy nghĩ mông lung. Thật là một thảm kịch kinh người, người gây ra lại chỉ bằng tuổi tôi và người mất mạng còn kém tôi hai tuổi, thật khó lòng tưởng tượng ra nổi.

-Tình cảm và cảm xúc thật là một con dao hai lưỡi nhỉ? Một cô gái thì khao khát được yêu thương, một người thì lo sợ sẽ đánh mất sự yêu thương ấy.

-Đúng thế, tình cảm, đặc biệt là tình yêu ngay từ đầu đã là một sợi dây thòng lọng quấn quanh cổ ta rồi. Chính vậy nên tớ đã đặt ra một nguyên tắc – không bao giờ để cảm xúc xen vào dòng suy nghĩ của tớ. Thứ đó đánh trật bánh của đoàn tàu tư duy, cảm xúc sẽ giết chết những ý nghĩ đúng đắn của ta. Sự lệch lạc đó không bao giờ được phép trong tư duy.

-Nhưng đâu có nghĩa cậu không xúc cảm phải không? – Tôi lấy lại tông giọng châm chọc người bạn của tôi.

-Tớ không cần những cảm xúc đó! I don’t need! – Dũng tiếp tục khẳng định một luận điểm mà sâu trong thâm tâm cả hai chúng tôi đều biết là không phải.

-Thôi nào, tớ có thể không phải một thám tử như cậu nhưng tớ biết ánh mắt yêu thương là như thế nào! Tớ đã từng thấy nó, ánh mắt cậu khi nhìn cô ấy. Cậu yêu Ngân, đó là sự thật!

Ngay khi tôi vừa nhắc tới tên cô gái này, tôi có thể cảm nhận, dù chỉ trong giây lát thôi, Dũng đã không còn giữ được gương mặt lạnh lùng kia nữa. Chỉ vài giây lướt qua, ánh mắt cậu ta trùng xuống, cổ họng nuốt ực một ngụm nước bọt, môi cậu ta mất máy:

-Phải. Tớ yêu cô ấy…

--HẾT--
#Gen

*Lưu ý: Các nhân vật và sự kiện trong câu chuyện xảy ra hoàn toàn là sự hư cấu.

Comments

Popular posts from this blog

Trăng mờ

Hà Nội cô độc

Đừng yêu cho người khác xem