Khi đến tận cùng...
"Chút chiêm nghiệm về sự kết thúc." Cả đời tôi luôn bị ám ảnh bởi ba điều: mưa, tình yêu và sự kết thúc. Tôi viết về chúng kể từ khi tôi bắt đầu chấp nhận con người thực sự của mình, viết rất nhiều, đôi khi cũng cảm thấy nhàm chán. Nhưng tôi không thể nào bước ra ngoài trời mà làm ngơ đi những giọt mưa đang rơi nhẹ lên áo. Như không thể nào sống một ngày mà không nhớ rằng tôi vẫn còn yêu một người con gái. Và cũng như không thể nào sống mà không băn khoăn về thứ được gọi là tận cùng của tất cả... Khi càng viết nhiều hơn, tôi càng hiểu rằng văn chương đôi lúc cũng là cuộc sống, mà cuộc sống thì thật bình thường. Con người ta sinh ra, mơ ước về những hoài bão xa xôi, rồi khi trưởng thành, giấc mơ cũng bé lại theo cho đến khi ta chỉ mong muốn được sống. Nhưng đôi khi, thế giới này tàn nhẫn tới mức không cho phép ta được hoàn thành ước vọng nhỏ nhoi đó. Vì sự bình thường của cuộc sống này lại chính là việc nó không ngừng tạo ra những biến cố chà đạp lên khá