ÁNH TRĂNG MỜ ẢO: Con ma cao ốc

Sau thời gian mệt mỏi với thi cử, chúng tôi bắt đầu một kì nghỉ hè thật yên bình. Không phải lúc nào một vụ giết người cũng có thể nhảy vào cuộc sống của bạn một cách tình cờ. Kể cả đối với một thám tử, việc ngồi và chờ đợi những thứ kì thú xuất hiện ngày này qua ngày khác cũng là một việc mà người bạn của tôi buộc phải chấp nhận. Mười sáu ngày, đã hơn nửa tháng kể từ vụ án thương tâm đó(*), mọi chuyện vẫn bình thường. Thời tiết thì oi ả mà lòng người thì tức tối. Dũng vẫn không thể để một ngày qua đi mà không có gì để cậu ta vận động đầu óc. Thế nhưng một sự thay đổi tích cực đến đáng kể là giờ đây, người bạn của tôi đã có thể kiên nhẫn ngồi nghe một khách hàng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Rất rõ ràng, một “thất bại” đã khiến cho cậu ấy giảm bớt việc tỏ ra kiêu ngạo và giúp cho chàng thám tử trẻ trưởng thành hơn.

Và đó vẫn là một ngày nắng giữa tháng bảy, bạn không thể đòi hỏi lấy hai buổi sáng dễ chịu liên tiếp ở khoảng thời gian như thế này trong năm. Nhiều người sẽ nhét bản thân vào một căn phòng kín với điều hòa không khí bật hai mươi trên hai tư tiếng trong ngày. Dũng không phải loại người đó, cậu ta mê những thí nghiệm và nhiệt độ thay đổi có thể làm hỏng những hóa chất bày la liệt trên mặt bàn. Tôi tới nhà Dũng hàng tuần để lắng nghe mọi thứ mà cậu ấy đã làm trong suốt bảy ngày qua và thú thật là tôi bắt đầu trở nên nghiện chuyện này. Khác với mọi khi, Dũng chỉ chào đón tôi một cách đơn giản trước khi bỏ tôi lại trong căn phòng ngổn ngang rồi biến tôi trở thành kẻ trông nhà bất đắc dĩ.

Tôi không biết cậu ta đã đi đâu, một tiếng đồng hồ lạc lõng khiến tôi không thể không chú ý tới những tài liệu thứ đang mở sẵn trên bàn làm việc của Dũng. Trong số đó, đặc biệt đập vào mắt tôi là một cái tên, Kang Dong-un. Rất nhiều tài liệu trong số này nói về ông ta, một kĩ sư thì phải, bởi phần nhiều những giấy tờ đó được viết bằng tiếng Anh, tiếng Hàn hay bất kì thứ tiếng nước ngoài nào bạn có thể đang nghĩ tới. Điều này làm tôi nhớ Dũng có một vốn ngôn ngữ tuyệt đỉnh, tôi không thể kiểm chứng nhưng nghe bảo cậu ấy có thể giao tiếp bằng mười hai thứ tiếng khác nhau và đọc được còn nhiều hơn thế. “Cậu ấy đang theo một vụ án nào đó chăng?” Tôi tự hỏi bản thân nhưng hiển nhiên không thể nào trả lời được. Trong số la liệt giấy tờ này, không có thứ là tôi ấn tượng bằng một bức ảnh. Có lẽ nó đã được chụp vào những năm cuối của thập kỉ trước, khi cả tôi và Dũng đều chỉ là những học sinh cấp một. Nó làm tôi chú ý bởi không có bức ảnh nào của Dũng được đóng khung cẩn thận như thế, và tại sao nó lại nằm chung với những tài liệu này, chàng thám tử mà tôi biết không bao giờ là một người thích hoài niệm khi đang làm việc. Tôi có thể nhận ra hai trong ba đứa trẻ trong bức hình, đó là hai người bạn của tôi, Dũng và Ngân. Nhưng còn người còn lại, một bé gái có nhiều nét Hàn, xinh xắn và có vẻ thông minh, thì tôi không thể nào đoán ra được.

Sau khi lục lọi chán chê, tôi không còn gì để làm ngoài việc lấy một cốc nước và ngồi thư giãn trên chiếc ghế sopha. Dũng trở về sau khi tôi giành ra 20 phút để chơi 1010! trên điện thoại. Lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, bật quạt số to nhất và nằm bẹp xuống chiếc ghế trúc một cách mệt mỏi.

-Cậu vừa đi đánh nhau à? – Tôi cố tình buông lời đùa cợt, giải tỏa chút bức xúc khi phải trông nhà ngay khi tới chơi nhà.

-Khổ hơn thế, tớ vừa cãi nhau với Ngân.

-Sao cơ?

Tôi ngạc nhiên. Thú thật là tôi không nghĩ Dũng là một người có thể dễ dàng tranh cãi với người khác.

-Thì thế đấy! Cô ấy muốn tớ và cậu đi Đà Nẵng chơi cùng.

-Hả? Vậy thì sao?

-Còn sao nữa? Tớ đâu có rảnh rỗi đến mức tới một thành phố khác chỉ để giải trí. Chuyến đi sẽ mất tới mấy ngày liền đó! Mấy ngày vô công vô vị.

-Đó là toàn bộ lý do của cậu á? Thôi nào, Dũng, Đà Nẵng đó. Là tớ thì tớ đồng ý liền rồi. Chẳng trách mà cô ấy giận.

-Và đó cũng là lý do chúng ta khác nhau. – Cậu ta bĩu môi.

-Thôi nào dạo này cậu đâu có vụ nào. Đi một vài ngày đâu có sao. Hơn nữa, chẳng phải cậu luôn mong đợi được ở bên cô ấy hay sao. Đừng nói cậu từ chối cô ấy rời nhé!

-Cậu làm như có ai dám từ chối cô ấy vậy. – Dũng có vẻ xấu hổ khi nói điều đó.

-Hả? Nghĩa là cậu đồng ý đi sao? – Tôi ngạc nhiên không phải vì tôi không nghĩ đến câu trả lời đó, chỉ là điệu bộ đó của cậu ta trông thực sự kì cục.

-Phải… - Dũng thở dài. – Thế nên tớ mới phải chuyển lời tới cậu đây!

Tôi thực sự nói không lên lời nữa. Quả nhiên trên đời này không có ai khiến Dũng phải làm điều cậu ấy không thích, trừ Ngân. Và thế là chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến du lịch vào cuối tuần. Phải nói thật lòng, tôi khá háo hứng. Không rõ Dũng và Ngân đã tới Đà Nẵng bao nhiêu lần nhưng với tôi thì là lần đầu tiên. Việc này làm tôi quên luôn những thắc mắc về đống tài liệu nằm trên bàn, không hề quan tâm đến việc người con gái bé nhỏ xa lạ trong bức ảnh kia có thể sẽ trở thành một phần quan trọng nhất nhì trong thế giới này. Một thế giới đầy hỗn loạn.


--oOo--

-Lâu lắm rồi chúng mình mới đi xa cùng nhau nhỉ? – Người con gái xinh đẹp với cái nhìn xa xăm hướng mắt ra ngoài cửa sổ máy bay, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tôi nhìn Ngân, và trái tim tôi cứ như ngừng đập, thời gian ngừng trôi hay tất cả những gì mà người ta vẫn hay nói đến ấy, với tôi trong khoảnh khắc này đều ngừng chạy. Thám tử có một trái tim, tôi bắt đầu cảm thấy bản thân trở nên ngu ngốc như Conan vậy. Một kẻ luôn chạy theo hình tượng Sherlock Holmes mà không hề hiểu rằng tài năng thực sự có thể khiến một người trở nên cô đơn đến mức nào. Tôi chưa bao giờ muốn trở thành một người như thế, tôi muốn làm những chuyện thực tế hơn, nhưng cho dù bộ óc của tôi có mạnh mẽ đến thế nào, nó cũng không thể chống lại sức mạnh của trái tim.

-Ừ, từ năm chúng ta lớp 5 rồi. Lần ấy chúng mình bay đến Phú Quốc, với cả Han-na nữa. – Cố hết mức để tỏ vẻ thờ ơ, tôi vẫn phải giữ giá trị của bản thân chứ nhỉ?

-Thời gian trôi qua nhanh thật. Từ khi lên cấp hai, chúng ta cứ như là trở thành những người xa lạ vậy. – Ngân quay lại, hai cặp mắt chúng tôi đối mặt với nhau.

-Cả hai chúng ta đều quan tâm tới những điều khác nhau, những câu chuyện ngắn có lẽ là không hợp. – Tôi có phần hối hận, chúng tôi lẽ ra đã có thể giành cho nhau nhiều thời gian hơn.

-Ừm. Vậy mà giờ chúng ta lại ngồi đây, cùng nhau.

-Tớ chưa bao giờ ngừng coi cậu là một phần cuộc sống của mình. Chỉ là…

Chưa kịp để tôi nói hết câu, Ngân đã chen vào:

-Chỉ là cuộc sống của cậu còn quá nhiều phần khác… - Cô ấy mỉn cười nhẹ.

-Tớ xin lỗi. – Đó là lúc tôi nhận ra nụ cười của một cô gái có thể đánh gục mọi gã đàn ông, cho dù hắn ta có bản lĩnh đến đâu.

-Không sao. Dù gì thì tớ cũng rất vui vì chúng ta lại ở bên nhau. À dĩ nhiên cả cậu ấy nữa.

Ngân hướng mắt sang cái ghế bên cạnh tôi, nơi Hoàng đang nằm ngủ say sưa. Tên ngốc này quá háo hứng cho một chuyến du lịch xa nhà đến nỗi không ngủ được đêm qua. Và giờ là cậu ta lăn ra như chết kể từ lúc chúng tôi lên máy bay.

-Một nhóm bạn luôn có ba người nhỉ? Đôi lúc tớ thấy chúng ta có vẻ hơn khuôn mẫu quá. – Tôi nhìn cậu ta, cười nhạt.

-Dạo này cậu có liên lạc với Han-na không?

-Có chứ. Mối quan hệ của chúng tớ vẫn rất tốt. Nhiều lúc tớ cũng phải hỏi cậu ấy vài chuyện.

-Ghen tỵ nhỉ, dù cùng là con gái, tớ lại không thân với cậu ấy bằng cậu. Từ bé hai cậu đã hợp nhau rồi, cả hai đều rất thông minh và quan tâm đủ thứ chuyện trên đời.

-Chẳng lẽ cậu không liên lạc với Han-na sao?

-Thi thoảng thôi. Chúng tớ ít ra cũng chỉ có thể nói được chuyện con gái với nhau. Hình như cậu ấy vừa chia tay thì phải.

-Chúng tớ không bao giờ nói về những chuyện đó…

Thực ra không hẳn là như vậy. Tôi và Han-na có thể cùng quan tâm tới những chuyện bí ẩn, nhưng con gái luôn tinh ý. Cậu ấy nhận ra tôi yêu Ngân từ khi chúng tôi còn rất nhỏ, và luôn rất tuyệt khi ta có một cô bạn thân để tâm sự chuyện tình cảm. Han-na thực sự rất thông minh, về một số khía cạnh, có lẽ còn hơn cả tôi, kể cả chuyện logic và tình cảm. Câu chuyện trên máy bay nhanh chóng kết thúc khi thành phố hiện đại nhất Việt Nam bắt đầu hiện ra từ bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng nhẹ nhàng bao phủ lên nơi này, xinh đẹp và tráng lệ, hứa hẹn về một chuyến du lịch thật vui vẻ và thuận lợi, cho đến khi một đối thủ xứng tầm kéo tôi ra khỏi cuộc sống nhẹ nhàng này, một lần và mãi mãi.


--oOo--

Ba người chúng tôi di chuyển đến một khách sạn năm sao, đẹp rực rỡ như cung điện với tầm nhìn ra sông Hàn. Ở trên tầng 32 và ngắm thế giới dưới chân mình, lợi ích quá tuyệt diệu khi có một người bạn giàu có. Tôi và Dũng chọn ở chung phòng trong khi cô tiểu thư tài phiệt của chúng tôi ở riêng. Mặc dù khá háo hứng, tôi vẫn gặp vấn đề với việc mất ngủ, thật khó mà lết ra khỏi phòng với hai mí mắt đang trùng xuống thế này. Có vẻ Dũng và Ngân đều đã đi Đà Nẵng vài lần rồi vì họ có vẻ không gặp vấn đề gì trong việc sắp xếp chuyến đi. Hay là chỉ vì họ đã đi du lịch nhiều rồi nhỉ? Dũng không giống như những gì tôi nghĩ, cậu ta dường như đã chịu bỏ cái tôi xuống để tận hưởng chuyến đi này. Tôi mừng về điều đó, nhưng khó khăn là giờ tôi phải đi chơi cùng một cặp đôi tâm đầu ý hợp. Không biết điều đó có biến chuyến đi này thành một thảm họa không đây? Nỗi lòng của kẻ cô đơn mà!

-Chúng mình sẽ đi taxi đến Hòa Phú Thành, rồi chiều sẽ đến Bà Nà.

-Ừ, để xem tớ có kiếm được cô gái miền Trung xinh xắn nào không? Việc nhìn hai cậu tình cảm làm tớ phát mệt.

-Chứ không phải vì cậu buồn ngủ sẵn rồi sao. – Dũng giọng mỉa mai. – Nói mới để ý đấy, sao cậu chia tay Giang thế?

-Ầy, không phải ai sinh ra cũng giành cho nhau như cậu với Ngân đâu. Hẹn hò và chia tay cũng là một chuyện hết sức bình thường thôi mà. – Vẻ mặt vô cảm của cậu ta khi hỏi điều đó khiến tôi phát bực.

-Giờ cậu lại đóng vai tên khốn tri thức cơ đấy.

-Tớ biết cách theo kịp mà. Tất nhiên là ở một lĩnh vực mà cậu không nắm rõ.

Dũng không nói thêm gì, chỉ mở điện thoại lên và check tin nhắn ấy. Có vẻ Ngân đã chuẩn bị xong và đang đợi chúng tôi ở dưới sảnh. Lâu lâu thì tôi cũng phát hiện ra hình ảnh này của cậu ta, không suy luận, quan sát hay làm bất cứ điều gì mà Dũng vẫn thường làm. Chỉ nghỉ ngơi, và làm những điều bình thường trong khuôn mẫu của tôi, bất thường và tẻ nhạt đối với cậu ta. Có thể nói là Dũng đã và đang hy sinh khá nhiều để làm hài lòng cô gái của mình. Thú vị thật.

Bước ra khỏi thang máy hào nhoáng, Dũng và tôi cùng phóng tầm mắt ra xa để tìm kiếm Ngân. Tuy nhiên ngay khi tôi vừa thấy người cần phải tìm, đang định dơ tay lên ra hiệu, tôi cảm thấy Dũng đang chú ý đến một người nào đó khác. Nhìn theo ánh mắt cậu ta, đó là một chị gái quyến rũ, ngồi một mình trên cái bàn ăn, tay đang dùng dao và dĩa để thưởng thức một món thịt bò.

-Có chuyện gì thế? – Tôi thắc mắc.

-Một bác sĩ phẫu thuật. Không rõ khoa nội hay ngoại nữa. Cách cô ấy cầm dao thật ấn tượng. Lâu lắm rồi tớ mới thấy.

-Bất kì ai cũng có thể cầm dao như thế mà. – Vâng tôi có vẻ đã kết luận vấn đề quá sớm, cậu ta lại bắt đầu muốn làm một cái máy biết tuốt.

-Không, bác sĩ phẫu thuật cầm dao rất khác với người thường. Cách cầm đó, theo quy tắc Ba điểm tựa, được học chỉ bởi duy nhất một ngành mà thôi. Việc cô ấy thao tác dao ngay cả trong bữa ăn của mình chứng tỏ cô ấy là một bác sĩ giỏi hoặc là một bác sĩ tập sự đang cố luyện tập mọi lúc mọi nơi. Tớ chọn phương án một, vì rõ ràng cô ấy đang rất tận hưởng.

-Dũng, Hoàng, bên này! – Giọng của Ngân vang lên, cứu tôi khỏi vẻ mặt vênh váo của gã bạn trai kiêu ngạo của cô ấy.

Cô ấy đã nhìn thấy chúng tôi, vẫy tay ra hiệu sau khi chúng tôi quay lại nhìn.

-Thôi, thì điều đó cũng đâu liên quan gì đến chúng ta. – Tôi nói với Dũng. – Cậu có một cô gái đang đợi.

-Ừ. Đi nào. – Cậu ấy gật đầu.


--oOo--

Ánh hoàng hôn dần buông xuống Bà Nà, ngọn đồi chốn bồng lai đông nghẹt người này đôi lúc cũng trở nên tĩnh lặng đến phát lạ. Dũng và tôi cùng dảo những bước nhẹ nhàng trên Cầu Vàng, bên nhau, như những ngày xưa cũ lắm. Và như mọi cô gái được ở cạnh người mình yêu, chỉ cần được nắm tay như thế này, không đích đến và không mục tiêu nào, chỉ vậy mà thôi là đã tuyệt vời lắm rồi. Tôi thích cậu ấy, từ lâu lắm rồi. Việc Dũng tới bên và an ủi tôi lúc khó khăn cách đây vài tháng thực sự đã nhắc nhở tôi rằng cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào. Chúng tôi đã xa nhau, một khoảng thời gian rất dài, nhưng sau cùng thì như người ta vẫn nói, thanh mai chúc mã ấy, lúc nào cũng biết cách để quay lại bên nhau.

-Ngân này. – Giọng Dũng bỗng nhiên vang lên xua tan sự tĩnh lặng giữa hai chúng tôi.

-Gì thế? – Dũng có một thói quen, cậu ấy chỉ gọi tên một người khi muốn nói điều gì đó thực sự nghiêm túc, và điều gì đó mách bảo tôi những lời tiếp theo sẽ khiến tim tôi loạn nhịp.

Chàng thám tử của tôi dừng lại trước màu vàng của trời, quay về phía tôi với hai tay đặt lên đôi vai bé nhỏ. Cậu ấy ngầu thật, ý tôi là bình thường thì cậu ấy đã rất ngầu rồi, nhưng hành động này, ánh mắt này, thật sự có thể khiến mọi người con gái phải siêu lòng. Tim tôi như ngưng lại vài giây, cậu ấy sắp nói phải không? Điều mà tôi luôn muốn. Một lời thôi, một lời nói để có thể gọi tên mối quan hệ giữa một chàng trai và một cô gái theo cách chính thức.

-Chúng ta … cứ mãi như vậy … cùng nhau, được không?

Cặp mắt của chúng tôi nhìn nhau không chớp. Dĩ nhiên đó chưa bao giờ là một lời tỏ tình tôi nghĩ ra trong đầu. Nó có vài phần khá hài hước, chỉ là bạn sẽ không thể tưởng tượng được một người như Dũng có thể trở nên ấp úng và lúng túng như một tên ngốc. Thế nhưng, chúng tôi đang ở một trong những nơi đẹp nhất Việt Nam và khung cảnh này thực sự biến lời nói gượng gạo đó trở nên rất dễ thương và lãng mạn. Tôi không biết phải nói gì nữa. Và trong khi đầu óc tôi vẫn đang cố chọn lọc từ ngữ, miệng tôi đã bất chợt nói ra những lời gì đó mà tôi không thể kiểm soát.

-Cậu đang … tỏ tình với tớ sao?

-Sao? Cậu không nghĩ tới chuyện đó à? – Dũng tròn mắt.

-Không hẳn. Chỉ là hơn bất ngờ. Tớ không chắc nữa. – Tôi có cảm giác miệng mình đang cười tủm tỉm, nói thật nếu không có ai ở đây chắc tôi sẽ hét lên sung sướng.

-Chúng ta có cả tuần để suy nghĩ mà. Trả lời tớ vào cuối chuyến đi, được chứ? – Dũng cười, một nụ cười dễ chịu đủ sức làm dịu lại tâm trạng bất ổn định của tôi lúc này.

Lẽ ra tôi đã đồng ý, nhưng tôi không biết tại sao, có lẽ vì ai trên đời này cũng có cái tôi lớn, nên bản thân tôi cũng không thể thực sự nói thật lòng mình, như nhiều người vẫn nói vậy, “con gái phải có giá”. Không phải theo kiểu tiêu cực, nhưng dù sao thì chúng tôi cũng đã đợi nhau suốt 5 năm trời, đợi thêm vài ngày, có lẽ không phải khoảng thời gian dài. Trong khi cả hai đang cố nghĩ ra gì đó để tiếp tục câu chuyện sau khoảnh khắc ngượng ngùng vừa rồi, Dũng tiếp tục là người chấp nhận lên tiếng trước, như một chàng trai đầy bản lĩnh:

-Thôi, để chuyện đó sau đi, giờ chúng mình phải tìm Hoàng nữa. Không biết cậu ấy đi đâu rồi.

-Không dễ chịu khi đi cùng một cặp đôi, cậu ấy cố tình tránh chúng ta ấy mà.

-Thì vẫn phải tìm thôi, cũng đến giờ về rồi.

-Ừ, cũng đúng nhỉ. – Gò má đỏ nóng bừng của tôi như tìm được một lối thoát.

Hai chúng tôi lại nắm tay nhau, bước nốt những bước cuối cùng của cây cầu trên mây này. Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, luồn vào kẽ tóc tôi. Ánh chiều tà dần tắt theo những nhịp chân đều đều. Chúng tôi cứ như vậy, song hành cùng nhau, không ai nói nổi một câu gì, chỉ mỉm cười khẽ. Không khí vừa căng thẳng ngại ngùng, lại vừa tràn ngập yêu thương. Tôi không biết tình cảm giữa chúng tôi có thể được gọi là tình yêu hay chưa, chỉ biết rằng tôi quan tâm Dũng và cậu ấy cũng quan tâm tới tôi. Đôi khi cảm xúc của con người, là những thứ không cần thiết phải gọi tên ra, phải không?


--oOo--

Chiếc xe taxi đưa chúng tôi về khách sạn không được êm ái lắm. Nhưng bằng một lý do ngu ngốc nào đó, cả hai người này đã đều lăn ra ngủ và mỗi cái đầu đều đang tựa vào một bên vai của tôi. Ánh đèn nơi thành phố này tráng lệ hệt như một bản piano tràn đầy nhiệt huyết. Nó làm tôi nhớ đến bản thân mình nhiều năm về trước, khi tôi vẫn còn là một kẻ quan tâm đến niềm vui nhiều hơn tội lỗi. Cuộc sống của tôi không phải lúc nào cũng là quan sát và suy luận. Nó đã từng dễ dàng hơn thế. Chỉ là khi ta đã mất đi nhiều thứ và sống cô đơn, ta dễ dàng trở thành những kẻ không còn là ta nữa. Nhưng tất cả những câu chuyện đó đã là quá khứ, tôi đã vĩnh viễn không còn là con người đó nữa. Tuy nhiên, ngay lúc này, ít nhất là ngày hôm nay, tôi sẽ cố sống một cách bình thường nhất có thể. Không suy nghĩ hay nghi ngờ gì cả. Chỉ tiếc là khi một người đi lạc hướng, cuộc sống luôn biết cách nhắc nhở ta thật sự là ai. Và những điều sẽ xảy ra chỉ trong vài chục phút sắp tới, sẽ kéo tôi ra khỏi thực tại mà một kẻ ngu ngốc mộng mơ. Chiếc xe lững thững phóng vụt qua đường phố dài đông đúc, cũng vụt qua luôn những vọng tưởng hão huyền của tôi.

Chúng tôi dừng lại ngay trước tòa khách sạn, ánh sáng hào nhoáng của nó kèm theo vẻ đẹp lặng lẽ của dòng sông Hàn phía sau, có thể làm người khác trở nên không chút nghi ngờ về sự an toàn của bản thân mình. Chẳng hề biết rằng, nếu ta sao nhãng chỉ một giây thôi, một con quái vật có thể lao ra cắn xé ta bất kì lúc nào. Đó là cuộc đời của một thám tử, và một thám tử thì không được mất cảnh giác với bất kì điều gì. Dọc theo hàng lang tầng 32, mọi thứ thật tĩnh lặng và yên ắng, bởi như mọi những người đủ giàu có để ở lại một đêm tại nơi này, không có ai có thừa nhiều thời gian rảnh rỗi để say khướt trên hành lang hay quan tâm người hàng xóm của mình đang làm cái gì. Và đó là khi hơi nước đang bốc lên từ bên dưới cánh cửa một căn phòng xa lạ cũng chỉ được nhận ra bởi giác quan của một thám tử. Tôi không bao giờ mong muốn chuyện này, việc tình cờ gặp một vụ án biến tôi thành một sát thần, thứ chỉ nên xuất hiện trong một cuốn manga. Vụ án không bao giờ nên tìm đến thám tử, anh ta theo dấu nó. Nhưng lần này, sự tình cờ đẩy tôi vào tình thế khó lòng có thể làm ngơ.

Phía trước cánh cửa phòng 326, cách căn phòng của tôi 3 cánh cửa, nước đọng lại ngay phía dưới, hơi nước bốc lên nhẹ, khó có thể bị phát hiện nếu như không đủ tinh ý, và tôi là một kẻ tinh ý. Trước khi Hoàng và tôi định đặt lưng mình lên cái giường thoải mái, tôi đã nhìn thấy một dấu hiệu của điều đen tối nhất. Hoàng bắt đầu thắc mắc khi cánh cửa phòng đã được cậu ấy mở ra nhưng tôi vẫn đang mải để ý đến hành lang.

-Có chuyện gì thế? – Cậu ta lên tiếng.

-Chuyện không ổn.

Tôi lao nhanh về phía căn phòng đó, nước còn ấm. Vốn sàn phòng thấp hơn ngoài hành lang nên việc nước rỉ chứng tỏ bên trong đã chảy được vài giờ rồi. Không có nhiều thời gian, tôi cần biết chính xác điều gì đang xảy ra phía sau cánh cửa, nếu không sẽ quá muộn mất. Hoàng đã chạy lại phía tôi, không mất thêm khoảnh khắc chần chừ nào nữa, tôi có cảm giác mình đã nói rất to:

-Gọi quản lý đi! Tớ sẽ phá cửa.

Tôi lùi lại vài bước lấy đà, một cú húc mạnh, cánh cửa lỳ lợm này vẫn không chịu mở ra. Tiếng động lớn khiến những người khác cùng tầng tò mò ngó ra.

-Cậu đang làm gì vậy? – Ngân cũng đã bị thu hút bởi âm thanh, cô ấy ra khỏi phòng và cố hỏi tôi.

Không trả lời, tôi tiếp tục húc vào cửa. Bản lề trên cùng đã bung ra sau cú va chạm thứ ba. Một lần nữa, tôi cố hết sức lao mạnh thêm lần nữa. Cánh cửa đổ nhào xuống, kéo theo cả tôi cùng đổ ra sàn nhà. Nước ngập khắp nơi, tràn ra cả hành lang, và trong nước, có mùi máu. Tôi cố gắng đừng dậy, Ngân chạy đến sau khi chứng kiến mọi chuyện.

-Đừng, đứng ngoài đó! – Tôi có hét to.

Cú ngã làm hông tôi thực sự rất đau, nhưng tạm thời thì trong đầu không có chỗ cho nó. Bước về phía phòng tắm. Quả nhiên tôi đoán đúng, một người phụ nữ đang nằm gục mặt vào bồn tắm, cánh tay phải với động mạch đứt lìa được nhúng vào trong nước. Vòi được mở để đảm bảo nước được giữ ấm, khiến cho máu không thể đông lại được. Cô gái này là người mà tôi đã gặp, chính là người bác sĩ ở dưới nhà hàng buổi sáng, tình cờ sao, tôi không chắc, tôi chỉ biết đây đây là một thảm kịch đau lòng. Màu đỏ của chiếc váy hòa quyện cùng màu đỏ của máu khiến cho quang cảnh trở nên thật kinh dị. Máu đã bám vào khắp nơi, hòa quyện cả vào dòng nước, làm cho căn phòng nhỏ này thấm đẫm màu bi kịch. Đóng vòi nước lại, tôi thử chạm vào mạch cô ta, cấp cứu là không cần thiết nữa, cô ta đã chảy máu đến chết, không phải cái kết nhẹ nhàng nhưng đó là cái kết ít đau đớn nhất trong hàng ngàn cái kết mà một người có thể chọn để kết thúc cuộc đời mình. Vết cắt không gọn gàng, có vẻ có ít nhất ba nhát chém, cô ta hoặc anh ta có vẻ rất vất vả để tìm động mạch tùy theo bạn đang chọn nghĩ về thứ gì đã xảy ra. Tay trái cô gái buông thõng, cầm hờ một con dao nhỏ dính máu, có vẻ sắc bén. Tôi luồn tay vào trong túi áo bên hông, chìa khóa phòng nằm ở đây.

Tôi lượn ra ngoài, cố gắng tìm kiếm thêm vài bằng chứng. Dĩ nhiên như mọi lần, tôi đã có giả thuyết của mình, tất nhiên, tự sát là một trong số đó. Nhưng nó chỉ khớp với hầu hết các bằng chứng mà thôi, không phải tất cả. Và giả thuyết còn lại, là điều mà không ai có thể tin. Căn phòng ngập nước này không có gì đáng chú ý, không có dấu hiệu gì của cuộc xung đột, mọi thứ đều ngăn nắp và gọn gàng, ví cô ta nằm trên bàn, bên trong có chứng minh thư. Đỗ Mĩ Linh, tôi chỉ cần biết thế mà thôi. Bằng chứng quyết định tôi cần có lẽ nằm ở ngoài ban công, nơi đang mở ra trước mắt tôi đúng theo nghĩa đen, bởi cánh cửa ở đó không hề đóng. Bước ra ngoài, cơn gió thổi từ sông Hàn mát mẻ xua đi sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng tôi. Một vết giày còn xót lại trên thành ban công chính xác là những gì tôi đang tìm nhưng cũng là điều mà tôi đang lo sợ. Vậy là phía dưới thành phố yên bình kia, có một con quái vật đang ẩn nấp, một kẻ mà tôi không bao giờ dám nghĩ mình sẽ chạm trán, ít nhất là sớm tới như vậy.


--oOo--

Mười giờ bảy phút tối, tôi bắt đầu mệt mỏi vì công việc bàn giấy ở sở. Đà Nẵng vẫn luôn là một thành phố yên bình và những vụ trọng án ít khi xảy ra. Thế mà chỉ vài phút trước một gã trẻ con nào đó gọi báo có một người đã bị giết trong tòa khách sạn sang trọng nhất thành phố. Thật chẳng đáng tin chút nào. Khi một người phụ nữ nhét tay vào bồn tắm và chảy máu đến chết thì tốt hơn hết là nên coi như cô ta tự tử đi. Tội phạm giết người thường chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, phim ảnh và truyện tranh hay gì đó. Nhưng mà như một cảnh sát tận tụy, người dân cần thì bạn phải đến thôi. Tiếng còi xe ing ỏi chỉ dứt khi chúng tôi tới trước khách sạn, ánh sáng đèn leon vẫn rực rỡ mà không thèm để tâm có một người vừa phải rời khỏi cõi đời. Lết đôi chân nặng nề của mình vào thang máy, tôi và vài cấp dưới còn cách hiện trường vụ án hơn ba mươi tầng nhà. Khốn thật, tại sao người ta lại xây một tòa nhà đến 36 tầng chỉ để nghỉ dưỡng chứ? Âm thanh báo hiệu của thang máy giúp tôi tỉnh ngủ, trước mặt tôi là một hành lang chật ních. Con người ta luôn kì lạ một cách khó hiểu, họ chẳng chú ý tới người khác khi người ta còn sống nhưng cái chết lại thu hút từng này sự quan tâm.

-Tránh đường cho, cảnh sát đây. – Tôi cố gắng hét to để dẹp gọn đám đông những kẻ rảnh việc tò mò này.

Để lại nhân viên phía sau tự làm công việc của họ, những việc chán phèo như phong tỏa hiện trường hay thu thập chứng cứ ấy. Tôi bước vào căn phòng ngập nước được báo, chờ đợi tôi là tên thám tử nghiệp dư mà tôi từng đọc được trên báo. Mấy gã đồng nghiệp ở Hải Phòng ắt phải vô dụng lắm mới cần tới người như thế này giúp. Gì chứ? Một tên học sinh với gương mặt lạnh lùng kiểu bình thường, và giờ hắn ta ở đây, trước một xác chết trong thành phố của tôi, cố ném cái tư tưởng con nít của hắn vào đầu người khác, về những thứ được gọi là giết người phòng kín hay những thứ gì tương tự thế. Ngu ngốc không bao giờ là đủ để nói về những kẻ như hắn, mộng mơ và hão huyền. Hắn không sống ở thế giới thật, thế giới của tôi.

-Chào thanh tra Lưu Gia Quý đúng chứ? Cháu không nghĩ họ sẽ cử một người như chú tới. Nhưng cũng phải, thành phố này không có nhiều vụ việc nghiêm trọng.

-Đúng vậy đấy, và cậu gọi cho tôi, nói một người phụ nữ bị giết. Thứ lỗi cho nếu tôi nói tôi có quyền nghi ngờ kết luận đó.

-Một nữ bác sĩ tài năng. Và đúng, cô ấy bị giết.

-Một bác sĩ sao? Cậu quen cô ta.

-Tại sao cháu biết điều đó không quan trọng, điều quan trọng là bác nên nhìn vào cái xác.

-Nhân viên pháp y của tôi sẽ lo việc đó, tôi thích nhìn nạn nhân qua những bức ảnh hơn.

-Ồ, bác sợ máu sao? – Hắn nở nụ cười nham hiểm.


-Dĩ nhiên không, nhưng tôi sẽ có kết luận khi chứng cứ được thu 
thập đầy đủ.

-Chứng cứ không tự tìm đến với chú đâu, chú phải tìm kiếm nó. – Giọng nó của tên nhóc này tỏ rõ vẻ mỉa mai.

-Tôi là trưởng phòng phòng điều tra trọng án, và sau 20 năm tuổi nghề, tôi không cần một tên học sinh dạy tôi cách làm việc. Và tốt nhất là cậu nên làm xong việc lấy lời khai với danh nghĩa người phát hiện thi thể rồi rời khỏi đây đi.

-Một thanh tra 43 tuổi, hàng loạt những chiến công trong những năm đầu vào nghề. Chú đã mất hết phải không, lòng nhiệt huyết, thành phố này đã quá thanh bình để một cảnh sát giữ được lòng nhiệt huyết. Vụ án cuối mà chú phụ trách là bao giờ vậy? 1 năm trước, à không, 3 năm về trước, vụ án tranh chấp tài sản nhỉ? – Hắn đi vòng quanh tôi, liên tục lảm nhảm. – Chú có còn chắc là mình biết cách phá án không? Một cảnh sát như chú, giành 12 tiếng một ngày trên một cái ghế, về nhà trên chiếc xe ô tô, và tiếp tục như thế trong ngày hôm sau. Quần chú mòn chưa vậy.

Những câu nói như nhìn xuyên thấu thâm tâm của hắn lại khiến cho tôi tức điên. Bất giác, tôi nắm lấy cổ áo tên nhóc ngạo mạn đó, hét thật to:

-Tôi chẳng quan tâm cậu là cái chết tiệt gì. Thám tử ư? Thứ đó không tồn tại trong thế giới của tôi. Đúng thế, tôi dành cả ngày của tôi yên bình, suốt ba năm qua, không có một thứ kì quái gì xảy ra cả. Và giờ cậu nói với tôi rằng có một cô gái bị giết trong phòng kín? Nghe cho rõ này, nếu một người chết trong một căn phòng đóng kín với một vết rạch trên cổ tay thì chỉ có nghĩa là cô ta muốn chết mà thôi. Tôi bị lôi tới đây vì cuộc gọi khốn kiếp của cậu. Cậu thì biết cái quái gì, một tên nhóc không hiểu sự đời. Muốn tôi cho cậu một lời khuyên không, sống thực tế đi và biến khỏi tầm mắt của tôi.

Mắt hắn mở to, trừng trừng nhìn tôi, lộ rõ vẻ đối đầu. Hai cánh tay hắn gạt phắt tay tôi ra, sức mạnh đó, thực sự khiến tôi phải ngạc nhiên.

-Tốt thôi, dù sao thì tôi đã có đủ những gì tôi cần rồi. Tôi đã mang cho ông một cơ hội để vực dậy tinh thần của sở cảnh sát này. Vực dậy ông. Ông muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm.

Hắn không thèm nhìn lại tôi thêm lần nữa, bước ngang qua tôi. Điệu bộ kiêu ngạo đó, nếu có thể, tôi sẽ đấm hắn ngay tại đây. Trước khi tôi kịp nguôi giận, giọng hắn vang lên phía sau dù tôi có cảm giác hắn hoàn toàn không quay đầu lại:

-Muốn tôi cho một lời khuyên không? Nếu ông không muốn người khác biết ông đã ngồi chết dí một chỗ thì hãy chỉnh lại nếp nhăn ở áo mình đi thì hơn.

Nói rồi, nhưng bước chân lép bép dính nước của hắn rời khỏi căn phòng, để lại tôi cùng những nhân viên đang ầm ĩ lục lọi khắp căn phòng. Hắn thực sự đã chọc tôi phát điên, điều mà tôi đã không cảm thấy trong suốt nhiều năm. Thế nhưng điều khiến tôi tức giận nhất, thứ mà tôi phải mất nhiều ngày liền mới thực sự nhận ra, là hắn ta, Trần Trung Dũng, không bao giờ sai và sự góp mặt của hắn ngày hôm nay, dù bằng cách này hay cách khác, đã thay đổi cuộc đời tôi vĩnh viễn.


--oOo--

-Sao cậu phải phản ứng như thế?

Tôi và Dũng trở lại phòng mình sau khi cậu ta đã khiến cho ông cảnh sát phát điên, dù không được bước vào căn phòng đó nhưng tôi đã có thể nghe được tất cả từ bên ngoài, đặc biệt là khi hai người chọn cách nói cao giọng đến thế. Chúng tôi được yêu cầu ở lại phòng để đợi lấy lời khai, còn Dũng thì cố tỏ ra chẳng quan tâm gì đến vụ án này, điều đó làm tôi thắc mắc, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện tiêu cực với lực lượng hành pháp như vậy.

-Nếu một người tự tin tới như thế phát hiện ra họ sai, họ sẽ ghi nhớ kẻ đúng suốt đời. – Dũng ngả lưng xuống ghế.

-Cậu thực sự nghĩ rằng cô gái ấy bị giết?

-Dĩ nhiên. – Gương mặt cậu ta tràn đầy sự tự tin, rõ ràng là cậu ta đã biết hết mọi chuyện.

-Là cô bác sĩ lúc sáng sao?

-Đúng vậy.

-Buồn thật, sáng nay cô ấy có vẻ rất tận hưởng.

-Cái chết cách ta một bước chân. Không ai biết ta sẽ chết lúc nào. Chỉ là lần này, tớ không thể hiểu nổi tại sao hắn lại giết cô ấy. – Dũng ngả lưng về phía sau, hai tay lại bắt đầu đan vào nhau.

-Hắn? Cậu biết kẻ giết người là ai.

-Ừ, hắn nổi tiếng mà, một con quỷ thực sự.

Dũng cầm điện thoại lên, đó là giây phút tôi nhận ra là người bạn của tôi có đủ khả năng để đi trước người khác hàng ngàn bước chân. Và chỉ sau vài giây nghỉ ngơi, cậu ấy sẽ trở lại với cuộc đua.

-Sao cơ?

-Tớ cần cậu giúp lần này. Sẽ nguy hiểm đấy. – Dũng nói sau khi tra điện thoại một thứ gì đó.

-Dĩ nhiên tớ sẽ giúp. – Mặc dù tôi không hiểu chuyện gì nhưng khi người như Dũng yêu cầu giúp đỡ thì hẳn phải đồng ý rồi, có mấy dịp được như vậy chứ?

-Vậy chúng ta cần phải đi ngay, tớ sẽ giải thích trên đường. – Dũng mặc chiếc áo khoác và đứng lên.

Thấy vậy, tôi cũng vội vàng với lấy áo của mình và chạy theo.

-Vậy còn chuyện lấy lời khai.

-Như lúc nãy tớ đã nói với ông thanh tra đáng kính, tớ chẳng quan tâm. – Dũng bước ra cửa luôn mà chẳng thèm quay lại nhìn tôi khi trả lời.

-À này, còn Ngân thì sao?

-Nên để cô ấy ngủ đi. Tớ sẽ nhanh chóng bắt được tên khốn này thôi, nhưng tớ không có nhiều thời gian để làm điều đó. Hoặc tớ sẽ thắng ngày hôm nay và biết được những gì tớ cần biết, hoặc hắn sẽ lại biến mất, như mọi lần.

Dũng đã gọi một chiếc taxi khi chúng tôi ở trong thang máy. Ngồi trên chiếc xe, tôi thậm chí còn chẳng rõ mình đang đi đâu, chỉ biết vẻ lung linh của thành phố này và sự hưng phấn về những gì đang xảy ra khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo. Xin lỗi vì đã nói hưng phấn về cái chết của một người, nhưng tôi không biết dùng từ nào khác để miêu tả cảm xúc của mình nữa. Tôi yêu việc được cùng người bạn của tôi phiêu lưu thế này. Và tôi muốn được nghe suy luận của cậu ấy. Một sự hưng phấn cực độ khó lòng có thể ngăn cản nổi.

-Vậy chúng ta đang đi đâu? – Tôi quay sang phía Dũng, người vẫn không rời chiếc điện thoại của mình.

-Bắt tên sát nhân.

-Gì cơ? – Tôi ngạc nhiên tột độ.

-Được rồi. Nói từ đầu. Đây chưa bao giờ là một vụ án khó, dù với kẻ ngốc hay một kẻ thông minh. Như cậu thấy, cảnh sát đã chọn, trước cả khi bắt đầu điều tra, họ đã chọn đi theo hướng của một vụ tự sát. Một người chết trong một căn phòng đóng kín với hung khí trên tay và chìa khóa phòng nằm trong túi, một tay trong bồn tắm nước nóng, và mất máu đến chết, cả căn phòng không hề có dấu hiệu ẩu đả. Tự sát là một câu trả lời hợp lý. Nó khớp với hầu hết những bằng chứng ở hiện trường, nhưng không phải tất cả. Thứ nhất, tại sao lại có quá nhiều vết cắt. Con dao mà nạn nhân sử dụng vẫn còn rất sắc, nó có lẽ còn vừa mới được mua. Nạn nhân là một bác sĩ rất giỏi, nhìn này, tớ có thể dễ dàng tìm thấy tên cô ấy trên mạng. Cô ấy là bác sĩ ngoại khoa đầu tiên ở Việt Nam có bằng chuyên môn ở 4 chuyên khoa khác nhau. Thậm chí đã từng tham gia phẫu thuật live rất nhiều ca khó ở các bệnh viện trên khắp thế giới.

Dũng đưa cho tôi xem bài báo trên điện thoại, tiêu đề là “Nữ bác sĩ tài giỏi là niềm tự hào Việt Nam”. Thế rồi cậu lại nói thêm:

-Một người như thế, cô ta hoàn toàn có thể cắt trúng động mạch chỉ với một nhát cắt duy nhất mà thôi, hạn chế đau đớn nhất có thể.

-Cậu nói có lý. Nhưng vấn đề ở đây là căn phòng đóng kín.

-Đó là điều thứ hai. Căn phòng không hoàn toàn kín, cánh cửa ra ban công đã mở.

-Đó tầng 32, không có lối thoát hiểm. Ban công gần nhất cách đó 10 mét, không ai có thể đột nhập từ đường đó. Nếu leo xuống từ từng đó tầng nhà chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Cậu biết mà, thành phố này khắp nơi đều là ánh đèn.

-Mừng là cậu nghĩ tới việc leo xuống. Nhưng đúng leo xuống là quá mạo hiểm, nhưng leo lên lại là một chuyện khác! Như vậy, hắn chỉ phải leo tối đa 4 tầng nhà mà thôi.

-Leo lên? Không thể nào? Bức tường tòa nhà không có điểm tựa, nếu có thang dây hay đồ bảo hộ leo núi thì có lý, nhưng những thứ đó chẳng phải rất dễ bị nghi ngờ sao?

-Không, có những người chỉ cần dây thừng là quá đủ. Và trong số những người đó, có một người chúng ta đang tìm.

Nói rồi Dũng lại lấy lại chiếc điện thoại, mở ra một tab khác rồi lại đưa cho tôi.

-Hắn, một người Mỹ, gốc Nigeria, David Okocha. – Dũng lại đưa nó cho tôi. – Như một truyền thuyết thành thị, leo qua các tòa nhà, vượt qua màn đêm, giết bất kì ai, lấy đi bất kì thứ gì. Người ta gọi hắn là “Con ma cao ốc”, một cơn ác mộng. 34 cáo buộc giết người, 78 tội danh khác bao gồm đột nhập và trộm cắp, hắn đứng thứ tư trong danh sách truy nã của Interpol và như cậu thấy, ngoài hắn ra, chỉ có Demon Killer mới có nhiều tội danh hơn, đó là lý do tớ gọi hắn, là một con quỷ.

Tôi không thở nổi nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Dũng sẽ dẫn tôi vào một cuộc điều tra như thế này. Đối thủ lần này của cậu ấy, chết tiệt, là tội phạm quốc tế sao? Làm thế nào tôi và Dũng có thể bắt được hắn nếu như ngay cả Interpol cũng không thể.

-Mọi mảnh ghép sẽ ở đúng vị trí của nó nếu như tớ đặt hắn vào trung tâm, không còn nghi ngờ gì nữa, David đứng sau vụ này. Vấn đề là, hắn đã ẩn nấp suốt 1 năm trời, điều gì đã lôi hắn ra khỏi hang và tới một nơi hắn chưa từng tới. Hắn là một lính đánh thuê, hắn giết người theo chỉ thị, bắt hắn không phải là mục tiêu cuối cùng, nhưng cứ làm từng bước một đã. – Bỗng nhiên, Dũng lại quay về phía tôi. - Vẻ mặt đó là sao?

Mắt tôi trợn tròn, không nói lên lời nữa. Phải cố gắng một lúc, tôi mới có thể chấn tĩnh lại. Làm sao mà cậu bạn của tôi có thể giữ được bình tĩnh khi phải đối đầu với một đối thủ cỡ này?

-Vậy… giờ … cậu định bắt hắn kiểu gì?

-Hắn không phải là người ở đây. Hắn sẽ tìm cách rút lui sau một vụ giết người, rõ ràng là hắn không có thói quen giết nhiều hơn một người trong một tháng, tớ đã tìm hiểu hắn từ trước. Như vậy, hắn sẽ rời khỏi Việt Nam nhanh nhất có thể để quay về hang. Đường hàng không luôn an ninh và quá mạo hiểm để một kẻ bị truy nã quốc tế đi qua, ngay cả với hộ chiếu giả. Đường thủy vẫn an toàn hơn. Tớ vừa tìm trên mạng, chuyến tàu quốc tế duy nhất rời cảng Đà Nẵng sẽ xuất phát vào 2 giờ chiều mai. Sau khi giết người, hắn sẽ rời khỏi khách sạn của chúng ta, và tìm một chỗ nghỉ chân khác. Hắn rất có thể không sở hữu mối quan hệ ở đây, điều đó có nghĩa là hắn sẽ chọn một nhà nghỉ, không có camera là tốt nhất. Quanh đây thực sự có 2 cái như thế, tớ sẽ đến cái gần và cậu tới cái xa hơn. Nếu hắn ở chỗ tớ đến và tớ để lọt hắn, hắn sẽ tới chỗ cậu, những gì cậu cần làm là dùng điện thoại chụp ảnh hắn, lúc đó, chúng ta có thể kéo cảnh sát vào cuộc. Như tớ nói, có nguy hiểm.

-Tại sao cậu không thể tự làm chuyện này.

-Mặc dù tớ chưa nổi tiếng, tớ vẫn sợ rằng hắn sẽ nhận ra tớ. Nếu như khiến hắn mất luôn cả hai phương án trốn chạy, tớ không dám chắn mình có thể biết hắn sẽ đi đâu tiếp theo nữa. Cậu làm được chứ?

-Tớ sẽ cố!

Tôi không thể nói thêm câu nào khác. Làm sao tôi có thể làm được đây? Tim tôi đập thình thịch, hai tay thì run rẩy. Kẻ này đã giết ít nhất 35 người, nhưng vì một lý do nào đó, tôi lại thực sự không muốn dừng lại. Tôi cũng như tất cả những người xung quanh Dũng đều cố hét lên với cậu ấy, rằng cuộc sống này luôn rất tẻ nhạt. Chính vì thế nên đây là một cơ hội, đời người có mấy khi được gặp một tên ác nhân đẳng cấp tới như thế chứ, phải vậy không? Và như mọi kẻ tò mò và ưa mạo hiểm khác, tôi muốn nhận cơ hội này.

--oOo--

Chiếc taxi dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ, đã 2 giờ sáng. Giữa một thành phố lộng lẫy và hiện đại, góc nhỏ tối tăm này thực sự là một khám phá kì lạ. Từ trên cao, bóng đèn đường duy nhất trong khoảng bốn trăm mét đổ lại nhấp nháy như sắp tắt, thật là một nơi ẩn náu hoàn hảo cho một tên tội phạm. Đối thủ lần này không phải là một kẻ dễ chơi, nói thật là tôi đã tưởng tượng ra hình dáng khổng lồ với đôi bàn thay to tổ chảng như trong một bộ phim nào đó. Nhưng dĩ nhiên, hắn khó mà có thể leo trèo thoải mái được với hình dạng đó. Trên thực tế, hắn chỉ cao hơn tôi có 2 cen ti mét, nhưng tôi dám trông đợi vào một cú đấm đau, đã lâu lắm rồi. Con đường vắng vẻ này hoàn toàn không có lấy một bóng người, nhưng khi bạn bước chân xuống một con phố vắng lặng, bạn sẽ có cảm giác toàn thế giới đang chú tâm tới bản thân mình. Sau khi dặn dò Hoàng về những gì cần phải làm, tôi kiếm một chỗ bên lề đường và ngồi chờ đợi. Sẽ mất một thời gian để Hoàng tới nơi và chuẩn bị sẵn sàng, vậy nên tôi không nên đánh rắn động cỏ lúc này. Không có đồ cải trang, sự xuất hiện của tôi ở đây đã thực sự gây chú ý lớn với bất kì ai tình cờ ngang qua. Tôi quyết định đi dạo một vòng, ánh sáng mập mờ làm tôi có cảm hứng nghĩ về những thước phim cũ. Nếu như có thêm khói thuốc thì tôi sẽ hòa mình vào không gian này mất. Tuy nhiên vì tôi không hút, vậy nên trước mắt cứ tập trung vào tên sát nhân của chúng ta đã.

Mười lăm phút trôi qua và tôi đã gặp may khi không gây chú ý đến ai. Bước vào nhà nghỉ, ánh đèn huỳnh quanh của nó còn mờ hơn cả ánh sáng ngoài kia, nhưng có mái nhà, đó chẳng phải là sự khác biệt giữa vỉa hè và nhà nghỉ hay sao? Người quản lý đã ngủ gục trên ghế, mặt áp chặt vào cánh tay trên bàn. Nơi này khá nhỏ, chỉ có 4 tầng, và theo số chìa khóa trên kệ, có 5 phòng đang được sử dụng. Bỏ qua ý định thuê một phòng ban đầu, tôi quyết định đi lên thẳng tầng trên, và cùng xem chàng sát thủ của chúng ta đang ở đâu nào?

Bước từng bậc cầu thang chậm rãi, tôi cố gắng làm mọi việc theo cách im lặng nhất có thể. Không hẳn vì tôi sợ ai đó sẽ nghe thấy, chỉ đơn giản là tôi thích sự im lặng. Nó giúp tôi tập trung, nghe được những âm thanh mà không ai có thể nghe thấy. Lớp bụi dày đọng lại trên lan can khiến cho mũi tôi khó chịu. Tầng hai được trang trí đơn giản, một bình hoa đặt ở cuối hành lang, nhiều lỗ đinh còn sót lại trên tường, có vẻ chủ nhà nghỉ đã bán đi những bức tranh từng treo ở đó cách đây không lâu. Những vết bẩn đọng lại khắp nơi, họ chỉ quét qua chứ chẳng lau gì cả. Hy vọng trong phòng mọi thứ đỡ hơn. Có hai phòng trên tầng này đang được sử dụng. Tôi sẽ phải tìm từng phòng, không chỉ ở tầng này mà còn các tầng khác nữa, bởi tôi đã tới sau con quỷ của chúng ta ba tiếng đồng hồ, tôi không thể chắc chắn hắn đang ở đâu.

Bước qua căn phòng 202, những gì tôi nghe được không thật không đáng để tâm, chỉ là một cặp đôi đang làm cái chuyện mà họ sẽ làm khi cùng nhau vào nhà nghỉ. Những nhịp chân chậm rãi đưa tôi tới trước cửa căn phòng 205, căn phòng ở góc của hành lang, tay nắm cửa vẫn có mùi vữa xây nhà trong khi tiếng nói chuyện ồn ào vẫn phát ra bên kia cánh cửa. Có lẽ một nhóm thợ xây đã tới đây nghỉ lại sau ngày làm việc. Kẻ tôi tìm không ở đây.

Tiếp tục leo lên tầng 3, tiếng gió lùa qua khe cửa khiến cho công việc này bỗng nhiên biến thành một trải nghiệm kinh dị. Cố gắng phát ra ít tiếng động nhất có thể, tôi rón rén. Thay vì bình hoa, một bức tranh cũ được treo ở cuối hành lang. Tôi không thể nhìn rõ nó vì cái bóng điện đang hấp hối. Thật sự, rốt cuộc thì tại sao nơi này vẫn có thể hoạt động chứ? Tôi không thể tin được mình đang ở Đà Nẵng để thăm quan nhà hoang, có lẽ mở dịch vụ đó thì nơi này sẽ hút khách hơn là làm nhà trọ. Nhưng điều khiến tim tôi đập mạnh không phải tòa nhà này, bởi ngay khi vừa bước qua cánh cửa phòng 301, một tiếng chân từ trong phòng phát ra, cũng nhẹ hệt như tiếng chân của tôi. Căng mắt nhìn xuống phía dưới sàn, tôi nhìn thấy dấu vết để lại của một đôi giày to lớn, tôi sững người, cố gắng không phát ra thêm một tiếng động nào, hắn ở đây, tai cũng thính như tôi, hắn biết có người đang rón rén bên ngoài. Âm thanh trong phòng lớn dần, hắn tiến tới gần hơn. Tôi cố gắng núp vào gần cánh cửa. Bỗng nhiên, tôi có cảm giác hắn lại đang lùi lại, hắn đang làm gì thế? Câu trả lời bỗng dưng nảy ra trong đầu khi âm thanh cộp cộp bắt đầu vang lên, hắn chạy, không phải xa khỏi tôi, hắn đang lao vào tôi.

Chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng bật ra, đẩy cả tôi vào tường. Sức nặng của cơ thể hắn và lực từ cú đâm khiến tôi gần như ngã gục. Tôi choáng vàng thật sự, trong suốt nhiều năm tôi chưa bao giờ bị đánh một cú mạnh tới như vậy. Trong khi tôi đang cố đứng dậy, một cú đấm mạnh vào quai hàm lật ngửa tôi về phía sau. Thân hình to lớn của Okocha đang đứng sừng sững khi tôi kịp mở mắt ra. Nhận ra hắn đang định cú xuống và tung thêm một cú đấm nữa, tôi nhanh nhẹn, lăn một vòng và né được. Rốt cuộc thì cũng có thể đứng dậy để bắt đầu một trận chiến tay đôi. Tôi lùi lại hai bước, tên sát nhân lợi dụng điểm mạnh về thể hình, tiếp tục lao vào tôi như một con thú. Hắn đẩy tôi vào căn phòng, đè tôi xuống và cho tôi thêm một cú vào mặt. Chết tiệt, hắn khỏe thật. Tôi né được cú tiếp theo và cho hắn một đòn móc hàm. Ngay lập tức, tôi nắm lấy tóc hắn đẩy sang trái để thoát khỏi sức nặng cơ thể hắn. Tôi đứng dậy trước, trong khi Okocha vẫn đang lồm cồm. Tay hắn đang định với về phía sau thắt lưng, một chỗ cộm lên báo hiệu cho biết đó không bao giờ là một thử thách dễ dàng. Tôi rút thắt lưng khỏi quần mình, và đúng lúc đó, hắn dơ khẩu súng lục lên bắn. May mắn biết trước và né được viên đạn, tôi biết rõ cơ hội đó không đến lần hai. Tôi bèn quật chiếc thắt lưng vào cánh tay hắn, cơn đau khiến hắn đánh rơi khẩu súng và tôi vội đá nó vào gầm giường.

Hai người chúng tôi nhìn, mắt đối mắt. David Okocha bước sang phải vài bước và tôi cũng vậy. Hắn cười mỉn, nụ cười đáng sợ với hàm răng trắng bóng.

-[Tran, mày khá hơn tao nghĩ, trong khoản đánh đấm ấy, ông ta đã không nói về việc đó.]

-[Ông ta?]

Khi tôi chưa kịp hiểu những gì hắn vừa nói, Okocha dùng cùi trỏ đập vỡ tấm gương và ném những mảnh vỡ về phía tôi. Tôi buộc phải trốn sau giường và hắn nhân lúc đó chạy khỏi phòng. Cố gắng đuổi theo, hắn tiếp tục phi những mảnh gương về phía tôi, từng mảnh vỡ văng khắp nơi. Hắn phi liên tục khiến tôi buộc phải nấp trong phòng. Hắn đã có thể chạy trước tôi vài mét. Sau khi hắn ngừng phóng gương, tôi mới có thể chạy theo nhưng dĩ nhiên, tôi không thể đuổi kịp. Hắn rời khỏi nhà nghỉ và nhanh chóng lên một chiếc xe máy, vụt đi trước mắt tôi. Chết tiệt thật, tôi ăn hai cú đấm và giờ đây tên sát nhân đang tiến đến chỗ bạn tôi. Có lẽ tôi đã sai lầm khi kéo Hoàng vào chuyện này, kẻ này, hắn biết tôi, và nếu như hắn đã nghiên cứu, bạn tôi đang gặp nguy hiểm.

Vụ lộn xộn khiến tôi bị giữ lại suốt một giờ đồng hồ, người quản lý nhà nghỉ không chịu cho tôi đi vì những gì Okocha và tôi đã gây ra. Không thể liên lạc được với Hoàng, tôi thực sự bắt đầu lo lắng. Nếu như tên sát nhân hành động đúng như tôi dự tính, thì tôi sợ rằng điều tồi tệ nhất có thể sẽ xảy ra mất. Nhưng thật may mắn, khi đang ngồi trên công an phường, vị cứu tinh mà tôi không hề có ý định muốn thấy xuất hiện.

-Chà, một trận đấu hoành tráng đấy. – Vị cảnh sát hồ hởi ngồi xuống đối diện với tôi.

-Thanh tra. – Tôi không thể cười nổi trước vẻ mặt hớn hở của ông ta.

-Một viên đạn găm vào tường, một cái cửa rụng khỏi bản lề và một cái gương vỡ. Còn đủ vết xước khác nữa. Cậu vừa đem nguy hiểm tới những người ở nhà nghỉ đó, cậu biết chứ? – Giọng ông ta mỉa mai.

Nhưng trước khi tôi có thể đáp lời để khởi đầu cuộc tranh cãi mới thì ông ta đã cướp mất khoảng khắc huy hoàng:

-Ít nhất thì cậu cũng đúng.

-Ồ? Giờ thì tôi đúng cơ đấy. – Tôi đã ngạc nhiên trước biểu cảm của người cảnh sát chỉ vài giờ trước còn một đấm vào mặt tôi.

-Bạn cậu đã gửi ảnh về cho sở, đó đúng là tên tội phạm đang bị truy nã. Chúng tôi đã liên lạc lên Bộ và C55 sẽ vào cuộc, chúng ta có đủ nhân lực cho trận chiến này. Từ giờ cậu không đơn độc nữa.

Câu trả lời của ông thanh tra đã giải tỏa hết mọi lo lắng trong tôi. Tôi cuối cùng cũng có thể dãn cơ mặt ra một chút để tiếp tục câu chuyện với ông ta.

-Hoàng, cậu ấy ổn chứ?

-Cậu ta đang ở ngoài kia.

Tôi quay mặt về phía cửa, Hoàng đang đứng nói chuyện với một cảnh sát trẻ, an toàn và lành lặn. Mọi áp lực đột nhiên biến mất khỏi đầu. Thở phào nhẹ nhõm, tôi quay lại nhìn vị cảnh sát đã có vẻ muốn ăn năn hối lỗi:

-Vậy việc còn lại mọi người sẽ lo?

-Phải, chúng tôi sẽ lo phần còn lại. Cậu có thể thoải mái rồi.

-Cũng tốt, tôi sẽ không mong ăn thêm cú đấm nào nữa.

Tôi rời khỏi ghế, mỉm cười với ông ta và bước về chỗ người bạn của tôi.

-Cậu ổn chứ?

Đã bao lâu kể từ lần cuối tôi hỏi thăm một người vậy nhỉ? Dĩ nhiên là cậu ta vẫn ổn rồi, nhìn cũng thấy mà. Hay đó là hành động hối lỗi chăng?

-Tớ hoàn toàn ổn nhưng trông cậu có vẻ là không nhỉ? – Hoàng chỉ vào những vết bầm trên khuôn mặt của tôi.

Câu nói mỉa mai đó của Hoàng bỗng nhiên đánh thức tôi khỏi cơ mê. Một suy nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi. Thanh tra Quý vừa nói họ sẽ tập trung lực lượng, họ vẫn chưa bắt được hắn, lẽ nào hắn không còn ở nhà nghỉ nơi Hoàng đã tới?

-Khoan đã, chuyện gì đã xảy ra thế? Hắn đã tới đó mà, phải không? – Tôi hoảng hốt.

-Đúng thế, ngay khi hắn vừa xuống xe, tớ đã chụp được hình hắn, nhưng hình như hắn thấy tớ nên đã chạy luôn.

Không, không lí nào, hắn nhận ra Hoàng, có nghĩa là hắn đã nghiên cứu tôi. Điều đó có nghĩa là gì? Ngay từ đầu vụ án này, thứ kéo hắn ra khỏi hang lẽ nào chính là tôi, một đối thủ xứng tầm với hắn? Mọi thứ bỗng nhiên lại ăn nhập đến kì lạ. Hắn giết một người ở cùng khách sạn, thậm chí là cùng tầng với tôi. Nếu đó không phải một sự tình cờ, thì tôi chính là lời giải thích duy nhất cho động cơ của hắn. Vậy nếu như hắn biết rằng mình đã không còn phương án nào để rút lui, hắn sẽ làm gì? Tôi đi qua đi lại, đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng sau cuộc đấu tay đôi vừa rồi. Hắn không có mối quan hệ nào khác ở đất nước này, hắn chỉ có một cơ hội để đảm bảo đường thoát của mình mà thôi. NGÂN!

--oOo--

Người bạn thám tử của tôi bỗng nhiên trở nên đầy lo lắng, không hề nói điều gì. Tôi đã muốn kể nhiều hơn về nhiệm vụ mà mình đã hoàn thành. Tuy nhiên, Dũng vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát và tôi cũng chỉ biết đi theo. Tôi đã thấy gương mặt đó nhiều đến mức hiểu được rằng không nên hỏi gì cậu ta lúc đó. Liên tục thúc giục tài xế, Dũng khiến cho chuyến hành trình trở về khách sạn của chúng tôi trở nên thật nhanh chóng. Ngay khi xuống xe, hai chúng tôi nhanh chóng chạy lên. Sự chậm chạp của thang máy gần như chọc Dũng phát điên, cậu ta ấn liên tục vào con số 32. Thang máy dừng lại và trước cả khi cánh cửa kịp mở hết, Dũng đã vút đi mất rồi. Tới trước cửa phòng Ngân, Dũng đập cửa và gọi cô ấy liên tục. Lẽ nào cậu ta đang lo lắng về Ngân, cô ấy đang có chuyện gì sao?

-Có chuyện gì vậy, Ngân có chuyện gì sao? – Tôi lo lắng.

-Ngân! Mở cửa đi! – Dũng vẫn liên tục hét to. – Chết tiệt thật.

Không thấy ai trả lời, Dũng quyết định phá cửa. Sau vài cú đâm, bàn lề cửa nhanh chóng bung ra. Hai chúng tôi chạy vào trong, không còn ai cả. Ngân đã biến mất. Ngay giữa giường, một mảnh giấy được bỏ lại. Dũng cầm mảnh giấy lên rồi nhanh chóng vò nát nó, vất xuống đất.

-Hắn bắt cô ấy rồi. Okocha! Hắn muốn tớ dọn đường, để hắn lên tàu.

Dũng ngồi sụp xuống, hai tay đan vào nhau, lắc đầu liên tục. Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy cậu ấy suy sụp tới như vậy

-Tớ đã quên mất điều đó, hắn biết tớ. Án mạng không bao giờ tình cờ tìm đến với thám tử. Không bao giờ có chuyện gì là tình cờ cả. Ngay từ đầu, hắn đã chọn vị khách cùng khách sạn chúng ta, cùng tầng của chúng ta. Hắn đã trốn hàng năm trời, hắn xuất hiện trở lại là để thách thức tớ. Hắn đã nghiên cứu về tớ, hắn biết về cậu, biết về Ngân. Tại sao tớ lại chỉ cắm đầu về phía trước chứ? Đây không phải là truyện tranh, làm quái gì có thứ gọi là tình cờ chứ?  - Dũng không hề ngẩn đầu lên.

-Đó không phải là lỗi của cậu mà. – Thú thật tôi không biết phải nói gì để an ủi người bạn của tôi nữa.

Thế nhưng, tôi chợt nhận ra người trước mặt tôi không bao giờ là một kẻ chỉ biết ăn năn. Cậu ấy là kẻ bản lĩnh nhất trên đời và là người luôn biết cách sửa đổi sai lầm của mình.

-Giờ không phải là lúc. – Dũng bỗng nhiên bật dậy, gương mặt đột nhiên thay đổi trở nên đầy quyết tâm, khiến tôi cũng phải bất ngờ. – Tớ phải cứu Ngân đã.

-Nhưng cậu định làm thế nào? Đáp ứng hắn sao? – Tôi thắc mắc.

-Không. Dĩ nhiên là không. Tớ có cách của mình, lần này cậu cứ ở lại đi. – Dũng nói với giọng đầy tự tin và quyết tâm.

Dũng bước khỏi phòng, không hề nói thêm, để lại tôi trong căn phòng trống trải này. Không biết vì lý do gì, tôi thực sự có cảm giác người bạn của tôi lại vừa thay đổi. Chỉ vài giây trước cậu ấy vẫn còn chỉ đơn thuần là một con người, nhưng giờ đây trong ánh mắt cậu ấy dường như đang rực cháy và trái tim hoàn toàn đã đông lạnh. Một khoảnh khắc liệu có thể biến người ta thành một người hoàn toàn khác như vậy được hay sao? Hay vốn dĩ Dũng là con người hiện tại tôi đang nhìn vào?

--oOo--

Nhìn từ trên cao, đường phố vẫn ồn ào, con người đi qua đời nhau mà không cần phải quan tâm đến bất kì ai khác. Cuộc sống càng hiện đại, con người ta càng ngày càng biết ít về nhau hơn. Chính vì thế, đôi khi một kẻ biết quá nhiều như tôi lại tưởng mình biết đã đủ. Và tôi đã nghĩ rằng kẻ kia biết về tôi ít về hơn tôi biết về hắn. Tôi đã sai lầm, khi mọi thứ mở ra trước mắt tôi sáng rõ như ban ngày, tôi đã không hề nghi ngờ, trong khi công việc của tôi là phải nghi ngờ mọi thứ. Sự bất cẩn đó là thứ đẩy những người xung quanh tôi vào nguy hiểm, và giờ người con gái tôi yêu đang nằm trong tay một trong những kẻ đáng sợ nhất thế giới. Tôi cần phải tập trung, đau buồn là vô nghĩa, và tôi cần một vũ khí bí mật, thứ mà hắn chắc chắn không hề biết tới. Và chính xác là tôi đã nghĩ đến một thứ như thế, một người bạn phương xa, Han-na! Cô ấy là sự lựa chọn duy nhất.

Lục tìm tên trong danh bạ điện thoại trước khi bước chân vào thang máy, tôi sẽ phải thực hiện một cuộc gọi quốc tế, tiền bạc không phải là điều gì đáng quan tâm trong tình huống này. Vài âm thanh khô ran vang lên ở đầu dây bên kia trước khi giọng nói quen thuộc vang lên:

-Giờ vẫn là sáng sớm đấy, cậu không có việc gì để làm hay có quá nhiều việc vậy? – Han-na có vẻ chỉ vừa mới tỉnh ngủ.

-Tớ sẽ không gọi nếu như tớ không có việc nhờ, Han-na.

-Lâu rồi cậu không gọi tên tớ đấy, có chuyện gì thế?

Cô ấy có vẻ bắt đầu nghiêm túc. Chúng tôi hiếm khi gọi nhau bằng tên, từ bé đến lớn. Và khi tôi làm điều đó thì đồng nghĩa với việc đây là chuyện hoàn toàn nghiêm túc.

-Tớ muốn cậu hack vào hệ thống camera giao thông của Đà Nẵng, tớ cần tìm một người.

May mắn là thành phố này là nơi duy nhất ở Việt Nam có camera ở mọi con đường, và với năng lực của Han-na, tôi sẽ có tầm nhìn, dù kẻ giết người đang ở đâu, tôi sẽ biết. Tại nơi mà tôi không hiểu rõ, năng lực suy luận của tôi là vô dụng, nhưng Han-na thì khác. Internet ở mọi nơi, và cô ấy cũng vậy. Có nhiều điều tôi chưa kể về người bạn này của tôi. Cô ấy là một thiên tài, là hacker xuất sắc nhất mà tôi từng biết. Năm 15 tuổi, Han-na đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của bộ quốc phòng Hàn Quốc và được họ tuyển vào một năm sau đó. Chúng tôi quen nhau khi cô ấy cùng bố tới ở Hải Phòng trong vài năm. Và sự thật là nói quen thôi thì không đủ, chúng tôi là bạn thân, bởi hai bộ não thiên tài, hoặc sẽ trở thành đối thủ, hoặc họ sẽ trở thành tri kỉ.

-Chuyện đó là phạm pháp, cậu biết mà.

-Ananymous cũng vậy, và cậu là một trong số họ.

-Tớ chưa từng kể với cậu chuyện tớ gia nhập vào hội.

-Tớ không cần cậu kể, The_Woman_with_three_eyes. Tớ lang thang trên Deep Web nhiều hơn cậu nghĩ.

-Và để tớ đoán xem, cậu đang ở một khách sạn 5 sao bên bờ sông Hàn, thứ gì khiến cậu phải lục tìm cả thành phố thế?

Tôi ngước về phía góc thang máy, chiếc camera đã nhấp nháy như thể nó đang ra tín hiệu. Cậu ấy nhanh thật.

-Vậy mà tớ tưởng cậu sợ chuyện phạm pháp, đồ khoe mẽ.

-Nghề của tớ mà, an ninh khách sạn không đủ khả năng phát hiện ra tớ, nhưng hack vào hệ thống camera của thành phố sẽ rất khác. Nếu tớ không rút nhanh, tớ sẽ bị lộ mất. Tớ cần biết chính xác cậu đang tìm ai.

-Tớ cần tìm Ngân, cô ấy vừa bị bắt cóc bởi một tội phạm quốc tế. Hắn là David Okocha.

-[Làm thế quái nào các cậu lại đụng phải thứ kinh khủng tới như vậy chứ?]

-[Cậu biết tớ hiểu tiếng Hàn mà phải không.]

-[Tớ biết. Nhưng cậu không thể nói về việc hack vào hệ thống an ninh quốc gia bằng thứ tiếng mà ai cũng hiểu tại nơi công cộng được. Cậu ấy sẽ không sao chứ?]

Cô ấy vừa dứt lời thì thang máy dừng lại rồi mở ra, cô ấy nói đúng, cẩn thận là trên hết.

-[Hắn cần Ngân an toàn để có thể rời khỏi thành phố này. Tớ nghĩ chúng ta còn hơn 10 tiếng.]

-[Tớ sẽ thử rồi báo lại cho cậu địa điểm. Nhớ cứu cô ấy đấy, tớ sẽ không tha cho cậu nếu bạn thân nhất của tớ có mệnh hệ gì đâu.]

-Tớ cũng sẽ không tha cho mình mất. – Nói rồi tôi cúp máy.

Trong lúc chờ đợi Han-na làm việc của cô ấy, tôi quyết định học thuộc đường xá trong thành phố này, ít nhất thì điều đó cũng có lợi cho tôi trong cuộc chiến này. Nếu có ai thắc mắc tại sao tôi không đau buồn hay lo lắng, tôi chỉ có thể nhắc lại lời cũ, cảm xúc không có ý nghĩa gì trong một cuộc đấu trí hết. Hơn ba mươi phút sau, cuối cùng thì Han-na cũng đã gọi lại.

-[Tớ tìm ra cô ấy rồi. David và Ngân rời khách sạn lúc 4 giờ 24 phút, họ lên một con taxi đi dọc theo đường Trần Phú, rồi rẽ phải vào Quang Trung.]

-[Tiếp theo họ tới Nguyễn Chí Thanh?]

-[Sao cậu biết?] – Cô ấy có vẻ ngạc nhiên.

-[Có một khách sạn lớn trên con đường đó, hắn sẽ cần một chỗ cao để đảm bảo tầm nhìn. Hơn nữa, hắn mạnh nhất trên các tòa nhà cao ốc. Hắn là Building Devil mà.]

-[Còn lại cậu tự lo được chứ?]

-Được rồi, cảm ơn cậu. Tớ sẽ lo liệu.

Vậy là con mồi đã được xác định, công việc bây giờ là giăng lưới. Lần này tôi sẽ không phạm một sai lầm nào nữa. Tôi không được phép mắc sai lầm, nếu không cái giá phải trả sẽ lớn vô cùng. Tôi vẫn còn nhiều tự tin trong cuộc chiến này, dù Ngân đang gặp nguy hiểm. Tôi đã có sự hậu thuẫn của cảnh sát Đà Nẵng, tôi có một vũ khí bí mật. Ít nhất tôi chắc chắn rằng, đây là cuộc chiến tôi sẽ không thua.

--oOo--

-[Tên thám tử chết tiệt của cô vẫn chưa chịu liên lạc. Hắn đang nghĩ gì vậy chứ?]

Gã da đen đó tức tối nhìn tôi, nói vài điều gì đó mà tôi không thể hiểu, có vẻ thời gian trôi đi đã khiến hắn mất dần kiên nhẫn. Tiếng Anh của tôi không đến nỗi nào, nhưng việc phải nói chuyện với người ngoại quốc thì khó hơn, tất nhiên vẫn có thể hiểu được những câu nhỏ. Tôi ngồi đối diện hắn, trên một chiếc ghế nhỏ, hai tay và hai chân đều bị trói chặt. Dây xiết làm tôi đau, nhưng tôi lại sợ không dám kêu, dù sao thì hắn nhìn cũng đáng sợ thực sự. Tôi không biết hắn là ai, bất cẩn mở cửa và hắn đã dí dao, ép tôi tới đây. Trước khi đi hắn đã gửi lại một bức thư ở khách sạn, có lẽ là dành cho Dũng. Ắt hẳn hắn liên quan đến cái chết xảy ra trong khách sạn ngày hôm qua, Dũng đã phát hiện ra và hắn bắt tôi để uy hiếp cậu ấy. Chuyện như phim vậy, rốt cuộc thì đó cũng là điều bạn sẽ gặp phải khi chơi với một kẻ cứ thích lao đầu vào nguy hiểm. Nhưng mà nói sao nhỉ, tôi không quá lo lắng, vì tôi tin cậu ấy sẽ sớm tìm thấy tôi thôi. Cậu ấy là người đã mang bố tôi về mà, không có lý do gì để nghi ngờ năng lực của cậu ấy cả.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn vội vàng nhấc máy lên ngay.

-[Mày đã có quyết định.]

-[Okocha, tao phải thừa nhận rằng mày là một tên tội phạm xuất chúng.] – Đó là giọng của Dũng, tên tội phạm nhìn tôi, đưa tay lên miệng ra giấu im lặng.

-[Mày cũng đã không làm tao thất vọng, lẽ ra tao đã có thể thoát khỏi đây trước cả khi lũ Interpol biết về sự hiện diện của tao.]

-[Và nhờ ơn tao, họ biết rồi.]

-[Bỏ cái giọng kiêu ngạo đó đi, mày biết rằng mày không ở trong tình thế có thể thương lượng mà. Đem bọn nó tránh xa cái cảng đó, tao biết mày có thể làm được.]

-[Tao chưa từng rời khỏi vị trí chủ động. Mày bắt người con gái của tao không đồng nghĩa với việc mày làm chủ sinh mệnh cô ấy. Chừng nào mày chưa rời khỏi đất nước này, mày còn nằm trong tay tao. Nếu mày dám động, chỉ một ngón tay vào cô ấy, thì đó sẽ là kết thúc của mày.]

-[Hmm, có vẻ ngươi chưa hiểu tình hình phải? Thông minh hơn đi.] – Nói rồi hắn dập máy, khiến tôi không kịp phản ứng gì.

Tuy nhiên ngay khi hắn quay lại nhìn tôi, cánh cửa phòng khách sạn bỗng nhiên bật tung. Dũng xuất hiện với một nụ cười mỉm. Lúc đó nhìn cậu ấy thật ngầu!

-Dũng. – Tôi vô thức kêu lên, cậu ấy nhìn tôi, gật đầu, rồi quay về phía gã kia.

Gương mặt tên tội phạm biến sắc, tái đi, hắn dường như không hiểu đang phải đối mặt với cái gì. Ngay lập tức, Dũng lao tới hắn, dường như cậu ấy đang cố giữ cuộc chiến xa khỏi tôi. Người bạn của tôi nhảy lên, tung cú đấm trước, ráng lên mặt hắn một đòn mạnh mẽ, khiến cho tên kia ngã vào phòng tắm. Hắn cuối cùng cũng có thể tỉnh táo hơn, đá mạnh vào chân của chàng thám tử, làm cậu ấy đổ xuống sàn. Sau vài giây say sẩm mặt mày, cả hai đứng dậy, cùng thủ thế trước khi bắt đầu một cuộc đối thoại:

-[Làm sao mày tới được đây chứ, tao đã không để lại dấu vết nào.]

-[Đúng thế. Nhưng mày không thể xóa những hình ảnh từ camera ở khắp nơi trong thành phố này.]

-[Một tay thám tử nghiệp dư không thể xem được những thứ đó.]

-[Dĩ nhiên. Nhưng giống như mày, tao cũng có đồng minh.]

-[Tao vẫn có thể giết cả hai đứa mày và trốn thoát…]

-[Và mày sẽ phải vượt qua hàng trăm cảnh sát ở ngoài kia, tao đã bảo họ tiếp cận khách sạn một cách lặng lẽ.]

-[Chết tiệt. Vậy cuộc điện thoại vừa rồi là để đánh lạc hướng.]

-[Tai mày rất thính, nếu ta chỉ đơn giản là tiếp cận trong im lặng, mày vẫn sẽ nghe thấy và gây nguy hiểm cho cô ấy. Nhưng nếu tao gọi điện, mày không muốn tao nghe thấy cô ấy, mày sẽ tránh xa, đồng thời cũng không nghe thấy tiếng chân của tao. Một công đôi việc, phải không?]

-[Thằng khốn!] – Hắn hét lên rồi lao vào Dũng.

Cả hai ôm lấy nhau, ngã xuống ngay chân tôi. Dũng cố dùng sức, đẩy gã kia về lăn về bên phải, hắn cũng kéo cậu ấy theo. Một cú đá vào hạ bộ của Dũng làm hắn đau đớn, nhưng hắn cũng nhanh chóng đấm một cú vào quai hàm cậu ấy. Cả hai nằm cạnh vật ra cạnh nhau. Gã da đen, dùng củ trỏ thúc vào bụng Dũng trước khi cậu ấy nắm lấy tay hắn, đá mạnh vào bụng. Cả hai trượt trên sàn, cậu bạn tôi va vào ghế tôi ngồi, khiến tôi ngã đè lên cậu ấy. Dũng quay một vòng nhẹ nhàng để đặt tôi lên sàn. Cậu ấy ngồi lên, nói với tôi:

-Đợi tớ chút. – Ánh mắt Dũng hoàn toàn không có một chút gì lo lắng, nhưng lại có phần vô cảm.

Nói rồi Dũng ném chiếc ghế về phía tên tội phạm đang đứng lên, rồi lao vào đẩy hắn ra ngoài ban công. Cánh cửa kính vỡ vụn. Hắn đạp mạnh Dũng ra, cậu ấy ngã lộn một vòng. Cả hai đứng dậy, gương mặt đỏ bừng vì cơn đau và sự giận dữ. Gã kia rút con dao từ trong người ra, toan đâm cậu ấy. Dũng bắt được cánh tay cầm dao, quay lưng lại, lấy trụ vật hắn xuống sàn. Cậu ấy cố vặn tay hắn làm con dao rơi xuống, thêm vào một cú đá vào vai làm tay hắn bị trật. Tên tội phạm kia lấy tay còn lại, nắm lấy tóc Dũng, ném cậu qua một bên rồi lồm cồm bò dậy. Hắn quay lại phía tôi, ánh mắt rực lửa đó thực sự rất đáng sợ. Ngay khi hắn định lao về phía tôi, một tiếng phập vang lên thật khô khan. Hắn ngã quỵ xuống. Hóa ra Dũng đã nhặt con dao, ném vào đùi kẻ giết người. Dũng bước qua hắn, bế tôi lên rồi đi ra ngoài cửa, đặt tôi ngồi xuống hành lang.

-Cậu không sao chứ? – Dũng vừa cởi dây trói cho chân tôi, vừa hỏi han nhưng tôi không có cảm giác cậu ấy thực sự quay tâm đến câu trả lời.

-Tớ không sao.

Cậu ấy mỉm cười rất nhẹ nhàng, hôn lên trán tôi rồi quay trở lại phòng. Có vẻ tên tội phạm kia vẫn không chịu chấp nhận thất bại. Tôi vẫn ngồi đó, ngó lại sau lưng, hắn bước từng bước nặng nề về phía Dũng.

-[Mày không thể thắng. Hiểu chuyện và nằm im đi, tao có vài điều muốn hỏi đây.] – Dũng nhìn hắn với ánh mắt đầy tự tin.

-[Ồ, tao không quan tâm.]

Nói rồi, gã da đen lại lao về phía Dũng, bạn tôi nhanh chóng cúi xuống, đặt một cú đấm vào bụng hắn. Tên tội phạm lùi lại, ôm lấy cánh tay đang chật khớp, hai đầu gối cuối cùng cũng kiệt sức, kéo cả cơ thể hắn quỵ xuống. Dũng đứng trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo, thì thầm vào bên tai:

-[Ai là người đã nói cho mày về tao? Ai đã sắp xếp cuộc gặp gỡ của chúng ta? Mày đã nói về “ông ta”. Ông ta là ai?]

Hắn mỉm cười nhăn nhó, miệng đầy máu:

-[Ông ta ư? Ông ta … là thứ mày không thể động đến. Ông ta … là bóng tối. Ông ta là kẻ điều khiển. Ông ta là … cơn ác mộng … của mày, của tao, của cả thế giới này … Ông ta có chuyển lời đó … mày sẽ gặp ông ta sớm thôi.]

Câu trả lời của hắn làm mặt của Dũng biến sắc, một vài nét lo lắng bỗng nhiên xuống hiện trên mặt chàng thám tử trẻ tuổi. Tiếng chân ầm ầm kéo lên, có lẽ là cảnh sát. Vị thanh tra đã cãi nhau với Dũng hôm qua xuất hiện, một vài người đỡ tôi dậy rồi cắt dây trói. Dũng lúc này đã buông hắn ra và tiếng về phía cửa, gật đầu với các cảnh sát.

-Ngân, cậu đi trước đi, tớ sẽ theo sau. – Cậu ấy nhìn tôi gật đầu rồi ra hiệu cho một vài cảnh sát mặc thường phục đưa tôi xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, tên tội phạm gục xuống ngay trước khi hai vị cảnh sát đang định giải hắn đi. Đó là một phát bắn. Mọi người vội vã nằm xuống trong khi Dũng chạy về phía ban công, nhìn về tòa nhà cao tầng cách đó vài trăm mét.

-Là bắn tỉa, trên nóc tòa nhà hướng Đông Nam, có một bóng người ở đó. – Cậu ấy nói to.

-Này cẩn thận đấy nhóc. – Người thanh tra hét lên.

-Không phải lo đâu, hắn chỉ muốn giết người diệt khẩu thôi. – Nói rồi cậu ấy nhìn lại phía tên sát nhân đã đổ gục xuống sàn, với một lỗ đạn trên đầu và máu văng tung tóe.

-Mau, đi kiểm tra đi. – Thanh tra ra lên cho cấp dưới đuổi theo tên bắn tỉa.

Có vẻ cái chết của tên tội phạm khiến cho Dũng thực sự lo lắng về một thứ gì đó. Cậu ấy bèn thay đổi ý định ban đầu, bước về phía tôi, nắm lấy tay:

-Chúng ta về thôi.

-Không phải cậu muốn nói gì đó với cảnh sát sao? – Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

-Cứ để phần còn lại cho cảnh sát và Interpol đi, hôm nay tớ quá mệt mỏi rồi. Một tên giết người hàng loạt trong một ngày là quá đủ.

-Tớ hiểu rồi. – Tôi gật đầu.

Dũng quay lại phía thanh tra trước khi rời đi:

-Các chú lo nốt phần còn lại đi.

-Này, khoan đã, tôi đã nghe theo cậu, mặc thường phục và đột nhập vào đây. Cậu không hề nói gì với tôi về việc bạn cậu bị bắt hay việc cậu sẽ tới đây. Tôi nghĩ cậu nên giải thích. Và bây giờ cậu bỏ tôi lại đây với xác của tên tội phạm hay sao? Vụ án này cứ thế kết thúc sao?

-Việc của tôi xong rồi. Tôi không biết gì vào tên bắn tỉa, có lẽ C55 sẽ có thông tin cho chú khi họ tới. Không cần phải ghi vào hồ sơ việc tôi tham gia hay việc bạn tôi bị bắt. Chỉ vậy thôi.

Nói dứt lời, Dũng kéo tôi rời đi, để lại vị thanh tra bực tức. Không rõ vì sao Dũng lại thể hiện thái độ đó, gương mặt cậu ấy không có một chút tự tin nào như mọi khi nữa. Thật kì lạ, và cậu ấy có vẻ như không hề có chút ý định nào về việc giải quyết chuyện tay bắn tỉa. Chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy.

-Cậu không định bắt tên bắn tỉa sao?

-Không, cho dù có bắt được hắn thì sao chứ? Sẽ lại có kẻ khác giết hắn diệt khẩu, đó là một vòng lặp bất tận. Hơn nữa, sẽ sớm có người che đậy vụ án này thôi.

-Ý cậu là sao?

-Khẩu súng được sử dụng kết liễu hắn là SVU, được trang bị cho lực lượng đặc công Việt Nam. Bất kể kẻ đứng sau những tên tội phạm này là ai, hắn đủ sức thao túng ngay cả lực lượng quân đội và hành pháp. Tớ vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với một thế lực như thế, đặc biệt là khi có cậu ở bên.

Tiếng “Ting” của thanh máy như một hồi chuông đánh thức tâm trí của tôi vậy. Ánh mắt của cậu ấy khiến tôi cảm nhận được Dũng đang muốn nói điều gì đó tồi tệ.

-Tớ sao? – Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lại quay về phía tôi lần nữa, tay nắm tay, mắt đối mắt. Mọi thứ giống như buổi tỏ tình ngày hôm qua, chỉ có điều lần này, tôi biết cậu ấy sẽ không nói điều gì đó ngọt ngào:

-Tớ đã có một lời hứa với bố cậu. Bảo vệ cậu, mãi mãi. Tớ đã tưởng điều đó có nghĩa là nên để cậu ở bên cạnh mình, nhưng chuyện ngày hôm nay … khiến tớ nghĩ lại.

-Đừng, cậu đừng nói. Tớ không muốn nghe đâu.

Tôi cố gắng dừng cuộc đối thoại này, nhưng Dũng lại hoàn toàn nghiêm túc:

-Nghe này. Tớ yêu cậu. Nhưng … nếu chúng ta bên nhau, cậu sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Kĩ năng của tớ, nó mời gọi rất nhiều thách thức và tớ không bao giờ dám chắc mình có đủ khả năng lo liệu tất cả hay không. Vậy nên … chúng ta … chỉ làm bạn thôi nhé…

Dũng cúi đầu, không hề nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Tôi cũng không thể làm điều đó. Tôi không biết nói gì nữa, tôi không chắc nên nói gì. Tình cảm  của chúng tôi vốn dĩ đã rất đặc biệt, và khi cả hai bắt đầu muốn mọi chuyện thật bình thường, thì rốt cuộc cậu ấy lại từ bỏ cơ hội đó. Không khí căng thẳng đó duy trì tớ tận khi chúng tôi về Hải Phòng và sau đó nhiều tuần nữa. Cuộc sống của cả hai cứ thế trôi đi, một cách thật bình thường như lúc ban đầu.

--Hết--
Chú thích: + (*) : Vụ án Vũng máu sự thật
                   + […] : Dịch từ tiếng Anh
                   + […] : Dịch từ tiếng Hàn

Lưu ý: Các nhân vật và sự kiện xảy ra hoàn toàn là sự hư cấu.

#GEN

Comments

Popular posts from this blog

Trăng mờ

Hà Nội cô độc

Đừng yêu cho người khác xem